Đăng Hoa Tiếu

Chương 35:

Chương Trước Chương Tiếp

Từ khi Hạnh Lâm Đường có Xuân Dương Sinh, thì cái tên Xuân Thủy Sinh dần dần được ít người nhắc đến.

Một là, Xuân Dương Sinh và Xuân Thủy Sinh chỉ khác nhau một chữ, nghe nhiều sẽ khó tránh khỏi bị lẫn lộn. Hai là, Hạnh Lâm Đường dù sao cũng là hiệu thuốc lớn, lại có lão đại phu tọa trấn, người mua thuốc đến phố Tây vừa nhìn thấy Hạnh Lâm Đường nguy nga tráng lệ, liền vào mua Xuân Dương Sinh, nào ai còn nhớ đến Xuân Thủy Sinh nữa đâu?

Vì vậy, trước cửa Hạnh Lâm Đường ngày càng náo nhiệt, trà thuốc của y quán Nhân Tâm lại không ai hỏi đến.

Đỗ Trường Khanh thấy vậy, buồn bã không vui, ngược lại Lục Đồng vẫn bình tĩnh như thường, mỗi ngày làm những việc nên làm, không hề có chút buồn phiền nào.

Chớp mắt lại vài ngày trôi qua, trưa hôm đó, một chiếc xe ngựa dừng lại bên bờ sông Lạc Nguyệt, có người được gã sai vặt đỡ xuống xe, run rẩy đi đến bờ sông, hướng về phía đình nghỉ mát nơi các văn nhân tụ tập.

Người này khoảng năm mươi tuổi, mặc áo lụa màu sen, tóc búi gọn gàng bóng loáng, râu đen rất dài, trông rất phong lưu. Nhóm văn nhân đang ăn uống, bàn luận về trà vừa nhìn thấy ông ta, liền chào hỏi: “Trần tứ lão gia hôm nay sao cũng đến đây?”

Trần tứ lão gia tên là Trần Hiền, gia đình vốn làm nghề bán quạt, sau đó việc buôn bán ngày càng phát đạt, Trần tứ lão gia giao lại việc kinh doanh cho con cháu, bản thân lại học theo phong cách của những người tao nhã, suốt ngày đi ngao du sơn thủy, bình thơ luận đạo, thề phải trở thành danh sĩ đệ nhất kinh thành.

Tuy nhiên, danh sĩ đệ nhất kinh thành khi gặp phải hoa liễu mùa xuân khó chịu cũng đành bó tay.

Vị Trần tứ lão gia này ghét nhất là Hồ viên ngoại cổ hủ trong số những người bạn văn nhân của mình, nhưng lại mắc phải chứng nghẹt mũi giống Hồ viên ngoại, cứ đến mùa xuân là khổ sở không nói nên lời.

Mấy hôm trước, Trần tứ lão gia nghe nói Hồ viên ngoại lại đi hội hoa đào nên nhất thời rất ngạc nhiên. Chứng nghẹt mũi của Hồ viên ngoại còn nặng hơn ông ta, hội hoa đào phấn hoa bay mù mịt, làm sao ông ta chịu đựng được? Sau đó lại nghe nói Hồ viên ngoại đang ra sức tuyên truyền trong nhóm bạn một loại trà thuốc gọi là Xuân Thủy Sinh, nói có thể làm giảm nghẹt mũi, Hồ viên ngoại chính là nhờ uống trà thuốc này mới có thể nghênh ngang xuất hiện ở hội hoa đào.

Trần tứ lão gia biết Hồ viên ngoại là người hay phóng đại, chứng nghẹt mũi này thuộc loại bệnh mãn tính, xưa nay khó chữa, nhất thời bán tín bán nghi, liền sai người đi dò la trong dân gian, quả nhiên nghe nói loại trà thuốc này có hiệu quả rõ rệt. Vì vậy, Trần tứ lão gia yên tâm, bèn sai gã sai vặt đi mua vài gói, nghiêm túc sắc uống, nghĩ đến việc vài ngày nữa là mình cũng có thể thoải mái đi ngắm cảnh xuân.

Uống liên tục năm ngày, Trần tứ lão gia cảm thấy hẳn là được rồi, liền thay một bộ quần áo mới đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đeo túi thơm, thậm chí còn thoa một chút phấn hoa đào, định ở buổi thi hội thể hiện tài năng tích lũy suốt một mùa đông thật tốt.

Ông ta cười khẽ một tiếng, định trả lời, không ngờ một cơn gió thổi qua, dường như có cảm giác ngứa quen thuộc chợt nổi lên, khiến ông ta không tự chủ được há to miệng.

“Hắt xì--”

Một tiếng hắt hơi vang trời dậy đất, dưới ánh mắt của mọi người, nước mũi của Trần tứ lão gia chảy xuống như thác đổ, nước mắt giàn giụa, một cục nước mũi thậm chí còn bay lên tóc của một chàng trai trẻ đứng gần nhất.

Mọi người nhìn ông ta với vẻ mặt sững sờ.

“Hắt xì--”

“Hắt xì--”

“Hắt xì--”

Từng tiếng hắt hơi không kiểm soát được liên tục phát ra từ miệng ông ta, dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, Trần tứ lão gia xấu hổ che mặt lùi lại, sau đó chạy như bay về phía xe ngựa.

“Lão gia--” Gã sai vặt vội vàng gọi phía sau.

Trần tứ lão gia nước mắt nước mũi giàn giụa, trong lòng vừa tức giận vừa tủi thân. Cái tên Hồ viên ngoại kia, quả nhiên không có ý tốt! Uống Xuân Dương Sinh này năm ngày rồi mà chẳng có tác dụng gì, vừa rồi lại mất mặt trước bạn bè, sau này ông ta còn mặt mũi nào ra ngoài nữa đây?

Nói gì mà thuốc thần chữa nghẹt mũi, rõ ràng là thuốc giả!

Ông ta vội vàng lên xe ngựa, gã sai vặt đi theo phía sau, cẩn thận nhìn sắc mặt ông ta: “Lão gia...”

“Đến Hồ gia!” Trần tứ lão gia nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay ta phải tìm tên họ Hồ đó nói chuyện cho ra lẽ!”

Bên này Trần tứ lão gia một bụng lửa giận, xe ngựa chạy như bay. Bên kia trước cửa nhà họ Hồ, Hồ viên ngoại đang cầm một tập thơ định đi thăm bạn, còn chưa bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy có người hùng hổ gọi ông ta: “Hồ lươn lẹo!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)