Những chuyện lùm xùm trong Hạnh Lâm Đường, mọi người ở y quán Nhân Tâm đều không hay biết.
Danh tiếng của Xuân Thủy Sinh ngày càng vang xa, dù là văn nhân mặc khách hay thường dân bách tính, chỉ cần đã dùng qua loại trà thuốc này thì đều không thể nói ra lời trái lương tâm được.
Người đến mua trà thuốc rất đông, nhưng người làm trà thuốc lại chỉ có một mình Lục Đồng cho nên không khỏi vất vả. Có những hôm y quán Nhân Tâm còn chưa mở cửa, sáng sớm đã có người đến mua trà thuốc đứng đợi ở cửa.
Sáng sớm hôm nay, lại có một gã sai vặt ăn mặc như tiểu đồng đến phố Tây, miệng lẩm bẩm: “Lão gia muốn mua Xuân Phong Sinh sao? Không đúng, là Xuân Hoa Sinh? Rốt cuộc là Xuân cái gì Sinh nữa nhỉ?”
Loại trà thuốc trị nghẹt mũi kia gần đây rất thịnh hành, được giới văn nhân hết sức ưa chuộng. Lão gia nhà hắn thường xuyên bị bệnh viêm xoang hành hạ, nghe nói có loại trà thuốc này, liền đặc biệt sai hắn đi mua. Nhưng mà tên sai vặt này trí nhớ kém, nhớ đầu nhớ đuôi, lại quên mất chữ ở giữa.
Đến phố Tây, cửa hàng nào cũng tấp nập, khách ra vào nườm nượp làm tên sai vặt hoa cả mắt. Ngẩng đầu lên nhìn lại, thấy cách đó không xa có một y quán lớn, cực kỳ bề thế rộng rãi, bên trên đề ba chữ “Hạnh Lâm Đường“.
Tên sai vặt muốn hỏi thăm một chút, bèn tiến lên hỏi người đàn ông trung niên trước quầy thuốc: “Làm phiền, ở phố Tây này có phải có một y quán bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?”
Người đàn ông trung niên quay mặt lại, mỉm cười hỏi: “Vị khách này nói là Xuân Dương Sinh sao?”
“Xuân Dương Sinh?” Tên sai vặt ngơ ngác, là tên này sao? Hình như cũng gần giống, bèn hỏi: “Là trị nghẹt mũi sao?”
“Chính là nó!” Người đàn ông nhiệt tình đặt một hộp trà thuốc vào tay hắn, hòa nhã nói: “Có thể làm giảm nghẹt mũi, viêm xoang, rất hiệu quả. Ba lượng bạc một hộp, tiểu huynh đệ có muốn mua một hộp về dùng thử không?”
Ba lượng bạc một hộp, tên sai vặt ngạc nhiên: “Không phải bốn lượng bạc một hộp sao? Ở đây khi nào thì giảm giá vậy?”
Người đàn ông cười mà không nói.
“Thôi được.” Tên sai vặt lấy từ trong ngực ra mấy thỏi bạc đưa qua, “Mua năm hộp vậy.” Trong lòng hắn mừng thầm, y quán giảm giá là chuyện tốt, số bạc dư ra hắn sẽ giữ lại, trời biết đất biết hắn biết y quán biết, lão gia chắc chắn sẽ không biết.
Tên sai vặt mua xong trà thuốc, vui vẻ rời đi. Bạch Thủ Nghĩa nhìn theo bóng lưng hắn, mân mê dải lụa bên hông, cười khẽ tự nhủ: “Nhật ở trên, thủy ở dưới, ta ở trên ngươi, tự nhiên là đè ngươi một bậc. Xuân Dương Sinh...”
Hắn thở dài: “Quả là một cái tên hay.”
...
Bên này Hạnh Lâm Đường dần dần bận rộn, còn trước cửa y quán Nhân Tâm ở phố Tây, lại không còn nhộn nhịp như trước nữa.
Trừ Hồ viên ngoại thỉnh thoảng vẫn đến mua trà thuốc để ủng hộ thì có rất ít khách mới ghé thăm. Nhìn những hộp Xuân Thủy Sinh trên bàn dần dần chất thành một ngọn tháp nhỏ, Đỗ Trường Khanh có chút ngồi không yên.
Hắn gục nửa người trên bàn, nhìn Lục Đồng đang cho trà thuốc vào hộp, hỏi: “Lục đại phu, cô nói xem trà thuốc này của cô khi làm có phải đã xảy ra sai sót gì không. Lô trước chúng ta bán, quả thực có hiệu quả, mấy lô sau mới làm, có lẽ công dụng không bằng trước. Nếu không sao khách hàng lại cứ ít dần đi thế?” Hắn dò hỏi, “Ta tuyệt đối không có ý nghi ngờ tay nghề của cô, chỉ là, liệu có khả năng nào, kỹ thuật bào chế thuốc của cô, vẫn chưa đủ thuần thục không?”
Giọng điệu nghi ngờ của hắn khiến Ngân Tranh lập tức nổi giận, liền phản bác: “Đông gia nói vậy thật kỳ lạ, trà thuốc do cô nương nhà ta bào chế nếu thật sự không hiệu quả, thì tại sao Hồ viên ngoại vẫn tiếp tục mua? Dù là vì chiếu cố việc buôn bán của y quán, thì cũng đến quá thường xuyên rồi.”
Đỗ Trường Khanh cứng họng. Điều này đúng là sự thật, Hồ viên ngoại sẽ nể mặt cha hắn mà hai tháng đến mua một ít dược liệu, nhưng sẽ không giống như bây giờ đặc biệt quan tâm đến trà thuốc. Mấy lần gặp Hồ viên ngoại, cũng không thấy ông ta dùng khăn tay che mũi, chứng nghẹt mũi hẳn là đã thuyên giảm.
Nếu trà thuốc không có vấn đề gì về công dụng, tại sao người đến mua trà lại ngày càng ít đi?
Đang suy nghĩ miên man, A Thành từ ngoài chạy vào, thở hổn hển nói: “Đông gia, đông gia, không xong rồi!”
Đỗ Trường Khanh cau mày: “Lại làm sao nữa?”
A Thành liếc nhìn Lục Đồng đang chuyên tâm phân loại dược liệu, mới dè dặt nói: “Ta vừa đi dạo quanh phố Tây, nghe nói gần đây Hạnh Lâm Đường mới ra một loại trà thuốc, chỉ cần ba lượng bạc, có thể làm giảm nghẹt mũi, viêm xoang...” Nhìn sắc mặt đông gia càng lúc càng khó coi, tiểu nhị ấp úng nói ra mấy chữ: “Gọi là 'Xuân Dương Sinh'.”
Ngân Tranh sững sờ.
Vừa là trà thuốc trị nghẹt mũi, lại còn là Xuân Dương Sinh, chẳng phải là sao chép trắng trợn sao? Còn giảm giá một lượng bạc so với bọn họ, rõ ràng là cố tình nhắm vào y quán Nhân Tâm đây mà.
Đỗ Trường Khanh lập tức mắng to: “Vô sỉ! Ta đã nói mấy hôm nay sao y quán buôn bán ế ẩm thế này, hóa ra đều bị Hạnh Lâm Đường cướp mất. Tên Bạch Thủ Nghĩa đó vẫn không biết xấu hổ, cứ dùng mãi loại thủ đoạn hèn hạ này!”