Nghe thấy bốn chữ “Nhân Tâm y quán”, sắc mặt Bùi Vân Ánh hơi thay đổi.
Một lát sau, hắn ném hộp trà lại vào lòng Đoạn Tiểu Yến: “Vẫn là tự mình giữ lại đi, ta không uống.”
“Tuy không phải loại trà quý giá gì, cũng không cần phải kén chọn như vậy chứ, đệ khó khăn lắm mới mua được.” Đoạn Tiểu Yến bĩu môi: “Lại không có độc.”
Bùi Vân Ánh cười khẩy: “Chưa chắc.”
...
Làn sóng xuân Nhân Tâm y quán này, vừa thổi đến Điện Tiền Ty cách xa, tự nhiên cũng sẽ thổi đến Hạnh Lâm Đường ở gần đó.
Chỉ là trong Hạnh Lâm Đường, thổi đến không phải là gợn sóng lăn tăn của làn nước mùa xuân, mà lại giống như gió lạnh thấu xương.
Trên chiếc áo bào màu xanh lam của Bạch Thủ Nghĩa có vài nếp nhăn, không kịp vuốt phẳng, đôi lông mày ngày thường hiền lành giờ lại có vẻ u ám.
Ông ta bảo Văn Hựu đi rải lời đồn về Xuân Thủy Sinh ở ngoài phố, cố ý phóng đại công dụng của trà thuốc, nhằm mục đích khiến những người mua trà thuốc phát hiện ra trà thuốc không đúng như lời đồn, để họ đến gây sự ở Nhân Tâm y quán. Không ngờ mấy ngày trôi qua, không một ai đến gây rối, mà Xuân Thủy Sinh ngược lại càng bán càng chạy.
Trà thuốc đó, vậy mà thật sự có tác dụng giảm nghẹt mũi.
Nghẹt mũi, viêm xoang, xưa nay vốn khó chữa, cứ mỗi độ xuân về, đều có rất nhiều bệnh nhân đến Hạnh Lâm Đường bốc thuốc. Thuốc này uống một lần là hai ba tháng, cũng vì vậy mà Hạnh Lâm Đường kiếm được bộn tiền.
Giờ đây vì sự xuất hiện của Xuân Thủy Sinh mà không còn ai đến Hạnh Lâm Đường bốc thuốc trị nghẹt mũi nữa, thu nhập của Hạnh Lâm Đường tháng này đã giảm đi gần một nửa. Nếu như trước đây đối với Đỗ Trường Khanh chỉ là khinh miệt chán ghét, thì giờ đây Bạch Thủ Nghĩa đối với Nhân Tâm y quán có thể nói là oán hận ngút trời.
“Gần đây người đến Hạnh Lâm Đường bốc thuốc ít đi.” Bạch Thủ Nghĩa vuốt ve dải lụa ở eo, không biết nói với ai nghe: “Bệnh nhân đến khám nghẹt mũi cũng giảm sáu phần.”
Trong lòng Chu Tế “lộp bộp” một tiếng.
Hạnh Lâm Đường chỉ có một mình y là đại phu ngồi khám, trước đây Chu Tế dựa vào y thuật cao minh, đã bài xích hết các đại phu khác trong y quán, vì bệnh nhân đều tin tưởng vào danh tiếng của y, nên Bạch Thủ Nghĩa cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng giờ đây xảy ra vấn đề, sự giận dữ của Bạch Thủ Nghĩa đều đổ hết lên đầu y.
Thấy Bạch Thủ Nghĩa đang bực tức, Chu Tế đành phải nói: “Chưởng quầy, trà thuốc đó ta đã dùng thử mấy ngày, quả thật có tác dụng giảm nghẹt mũi. Có lẽ đại phu ngồi khám mà Đỗ Trường Khanh mời lần này, không phải là hữu danh vô thực.”
“Không phải hữu danh vô thực?” Bạch Thủ Nghĩa nhìn y với vẻ mặt mỉa mai: “Nếu vậy, lúc trước khi nữ nhân đó đến Hưng Lâm Đường ký gửi trà thuốc, sao ngươi không giữ lại, ngược lại tiện tay vứt bỏ, để Đỗ Trường Khanh nhặt được món hời?”
“Ta...” Chu Tế bề ngoài cung kính, trong lòng lại chửi rủa, ký gửi thuốc mới xưa nay đều là do nhà quen biết cung cấp, y chỉ là một đại phu ngồi khám làm sao có thể quyết định được, trước giờ thuốc mới ký gửi đều là do Bạch Thủ Nghĩa tự mình chọn dược thương. Chỉ là hôm nay Bạch Thủ Nghĩa muốn tìm cớ gây khó dễ, y cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bạch Thủ Nghĩa người này nhìn thì hòa nhã, nhưng thực chất lại nhỏ nhen và bủn xỉn. Bây giờ trà thuốc ở Nhân Tâm y quán, tiền bạc đều chảy vào Nhân Tâm y quán, Bạch Thủ Nghĩa mất tiền, y là đại phu ngồi khám làm sao có thể có kết cục tốt đẹp cho được đây.
Chu Tế đang suy nghĩ, thì nghe thấy Bạch Thủ Nghĩa lại giả vờ thở dài: “Tiếc là Xuân Thủy Sinh không rơi vào tay Hạnh Lâm Đường, nếu không thì bây giờ người kiếm tiền chính là Hạnh Lâm Đường chúng ta rồi.”
Xuân Thủy Sinh rơi vào tay Hạnh Lâm Đường?
Trong lòng Chu Tế khẽ động.
Y đứng im tại chỗ, đôi mắt xảo quyệt lóe lên, đột nhiên nói: “Chưởng quầy, ta có một ý kiến.”
Bạch Thủ Nghĩa liếc nhìn y: “Ý kiến gì?”
Chu Tế nói: “Ngồi khám chữa bệnh thì cần đúng bệnh hốt thuốc, còn làm trà thuốc, thuốc viên thì khác, chỉ cần tìm ra nguyên liệu dùng để bào chế, là có thể sao chép ra thứ có công dụng tương tự.”
Nghe vậy, mắt Bạch Thủ Nghĩa sáng lên: “Ý ngươi là...”
“Nữ nhân đó còn trẻ như vậy, chắc chắn không có kinh nghiệm hành y, đoán chừng chỉ là may mắn có được phương thuốc hay, bản thân kỹ thuật bào chế không cao siêu. Ta ngồi khám nhiều năm, có lẽ muốn sao chép loại trà thuốc này, không phải là khó.”
Chu Tế nói rất tự tin, y thuật của y trong giới y học ở Thịnh Kinh cũng có tiếng tăm, một loại trà thuốc mà một cô nương trẻ có thể làm ra được, y làm sao có thể không làm được, vì vậy lời nói có phần kiêu ngạo.
Bạch Thủ Nghĩa im lặng một lúc, rồi chậm rãi cười rộ lên.
Ông ta vừa cười, lông mày giãn ra, hòa nhã và từ bi, lại giả nhân giả nghĩa nói: “Làm như vậy, e là có chút không đạo đức. Dù sao chuyện sao chép này nói ra cũng không vẻ vang.”
“Sao lại thế được?” Chu Tế giả vờ ngạc nhiên: “Đã là phương thuốc, nên cùng nhau chia sẻ, để giảm bớt bệnh tật cho người bệnh. Đây là ân đức lớn lao, là chưởng quầy ngài có lòng từ bi.”
Một câu nói khiến Bạch Thủ Nghĩa cười càng tươi hơn, ông ta thân thiết vỗ vai Chu Tế, thở dài một tiếng: “Khổ cho ngươi nghĩ xa như vậy, ngược lại là ta lòng dạ hẹp hòi. Đã như vậy, thì làm phiền ngươi vất vả một chút.”
Chu Tế chỉ cười: “Đều là việc ta nên làm.”
Bạch Thủ Nghĩa gật đầu, thu lại nụ cười, lại gọi tiểu nhị đang quét dọn bên ngoài vào.
Ông ta nói: “Đi đến Nhân Tâm y quán mua vài hộp Xuân Thủy Sinh về, phải nhanh lên.”