Hắn nhìn thân hình gầy gò, còng xuống của mẫu thân, khóc nói: “Đều là con bất hiếu, bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa thi đỗ công danh để mẫu thân được hưởng phúc. Mẫu thân vì con vất vả bao năm, làm con trai lại không có gì báo đáp, chỉ biết đọc mấy câu trong sách, đến giờ vẫn chưa đỗ đạt...”
Một bàn tay vuốt ve đầu hắn.
Nụ cười của phụ nhân dịu dàng, chứa đựng sự xót xa, chỉ nhìn Ngô Hữu Tài nhẹ nhàng nói: “Con đừng nói vậy. Nói ra thì, là ta và cha con vô dụng, không có gì để lại cho con. Đọc sách là chí hướng của con, nhưng công danh dù sao cũng là vật ngoài thân, làm mẹ chỉ mong con bình an khỏe mạnh là phúc rồi.”
“Nương không được học hành, nhưng cũng hiểu đạo lý có công mài sắt có ngày nên kim. Con ta có tài, sớm muộn gì cũng có được tiền đồ, con cần gì phải canh cánh trong lòng.”
Ngô Hữu Tài khóc không thành tiếng.
Phụ nhân lại cười nói: “Hơn nữa, nói gì mà không có gì báo đáp, chẳng phải con đã tặng ta một món quà lớn sao?”
Ngô Hữu Tài ngẩn người.
Ngô đại nương chỉ vào mũi mình, cười thở dài: “Trà thuốc con mua rất hiệu nghiệm, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nương ra bờ sông ngắm hoa thoải mái như vậy. Con cũng đừng buồn nữa, ngắm cảnh cho kỹ, ngày mai lại cùng nương đến xem, còn phải mua một bát giò hầm nóng hổi nữa!”
Ngô Hữu Tài lau nước mắt, cười nói: “Vâng.”
-
Lục Đồng không hề hay biết chuyện của nhà họ Ngô ở chợ cá. Đối với nàng, Ngô Hữu Tài chẳng qua chỉ là một trong số những văn nhân đến mua trà thuốc, một người vô cùng bình thường. Gặp mặt một lần, quay đầu đã quên.
Nàng bận rộn làm thêm trà thuốc.
“Xuân Thủy Sinh” của Nhân Tâm y quán bán chạy hơn tưởng tượng rất nhiều.
Hễ vào mùa xuân, người bị viêm mũi, nghẹt mũi vốn đã nhiều vô số kể, trong dân gian đồn đại sau khi sắc uống loại trà thuốc này, viêm mũi, nghẹt mũi có thể giảm bớt rất nhiều. Nhiều người với tâm lý thử xem sao đã đến mua thuốc, sau khi sắc uống hai ba gói, phát hiện quả thực có hiệu quả kỳ diệu.
Một hộp “Xuân Thủy Sinh” có giá bốn lạng bạc, tuy nói không rẻ, nhưng đối với những người bị nghẹt mũi hành hạ thì quả là thần dược. Hơn nữa cho dù không mua “Xuân Thủy Sinh”, mua lẻ từng vị thuốc về uống, thì giá tiền cuối cùng cũng gần tương đương với “Xuân Thủy Sinh“. Những phụ nhân quen tính toán chi li suy đi tính lại, chi bằng cứ mua “Xuân Thủy Sinh” còn hơn. Cứ như vậy mà “Xuân Thủy Sinh” đã nổi tiếng ở kinh thành, kèm theo đó là tên tuổi của Nhân Tâm y quán cũng được nhiều người biết đến.
Danh tiếng này cũng truyền đến Điện Tiền Ty.
Phủ thống lĩnh cấm quân.
Đoạn Tiểu Yến đi từ ngoài vào.
Thiếu niên tuổi còn nhỏ, dáng vẻ đáng yêu lại thân thiện, mặc một bộ trường bào màu tử đằng, giống như một đóa hoa tử đằng nhỏ nhắn xinh xắn trong phủ thống lĩnh, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong phòng.
Trong phòng, có người đang phê duyệt công văn.
Chàng trai trẻ mặc quan phục cổ tròn màu đỏ tươi, cổ tay áo thêu hoa văn tinh xảo. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hoa văn chiếu lên mặt hắn, phủ lên khuôn mặt tuấn tú một lớp ánh sáng mờ ảo.
Nghe thấy động tĩnh, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
Đoạn Tiểu Yến nói: “Trục Phong ca nói hắn muốn về thành muộn mấy ngày.”
Động tác phê duyệt công văn của Bùi Vân Ánh dừng lại, nhíu mày hỏi: “Tiêu Nhị giở trò gì vậy?”
“Nói là có một nhà nông dân ở ngoài thành trồng cây mơ sắp chín, hương vị rất ngon, hắn muốn ở ngoài thành đợi mơ chín rồi mới đi.” Đoạn Tiểu Yến nói đến đây, cũng rất khó hiểu: “Kỳ lạ, trước đây chưa từng nghe nói Trục Phong ca thích ăn mơ mà?”
Bùi Vân Ánh nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó nghĩ đến điều gì, bật cười: “Thôi, mặc kệ hắn đi.”
“Phủ thái sư cũng gửi thiếp mời đến.” Đoạn Tiểu Yến nói: “Muốn mời ...”
“Không đi, cứ nói ta bận công vụ.”
Đoạn Tiểu Yến thở dài: “Đệ đã biết là vậy mà.” Hắn có chút cảm khái: “Chắc chắn là lần trước tiểu thư phủ thái sư nhìn trúng dung mạo của huynh, mới đến dò hỏi. Đều nói nhà có con gái trăm họ cầu, nam nhân cũng vậy thôi mà, từ khi đệ đến phủ thống lĩnh, thiếp mời giúp huynh từ chối không phải một trăm thì cũng tám mươi rồi.”
Đoạn Tiểu Yến nhìn khuôn mặt quá mức tuấn tú của Bùi Vân Ánh, rồi lắc đầu: “Làm công việc của chúng ta, thỉnh thoảng sẽ anh hùng cứu mỹ nhân. Huynh là anh hùng lại còn đẹp trai, võ công lại cao cường, nếu đổi lại là đệ ấy hả, được cứu một lần cũng muốn lấy thân báo đáp. Nói ra thì, trong số những cô nương được cứu những năm nay, hình như chỉ có cô nương lần trước chúng ta gặp, không nói lời cảm ơn nào đã bỏ đi. Đối mặt với mỹ sắc như huynh mà vẫn có thể ngồi yên không loạn, cô nương đó thật sự là người làm nên đại sự đấy.”
Bùi Vân Ánh mỉm cười, nhìn hắn nhàn nhạt nói: “Ta thấy đệ nhàn rỗi lắm, vừa hay bây giờ cũng đến lượt trực đêm...”
“Dừng lại!” Đoạn Tiểu Yến vội nói, lấy ra một cái hộp nhỏ bằng lòng bàn tay từ trong ngực đặt lên bàn: “Vân Ánh ca, đệ đến đưa trà cho huynh, sao huynh có thể vong ân phụ nghĩa như vậy?”
Bùi Vân Ánh cầm lấy hộp trà trước mặt liếc nhìn: “Dương hoa tán thời Xuân Thủy Sinh?”
“Huynh không biết sao? Gần đây kinh thành rất thịnh hành loại trà “Xuân Thủy Sinh” này. Nói là sắc uống có thể giảm nghẹt mũi, viêm mũi, hiệu quả rõ rệt, hơn nữa nước trà màu xanh biếc, cực kỳ tao nhã. Đệ nhờ người mua hai hộp, tặng huynh một hộp, sợ đi muộn, Nhân Tâm y quán sẽ hết mất.”