Đăng Hoa Tiếu

Chương 28: Xuân thủy sinh

Chương Trước Chương Tiếp

Hội hoa đào năm nay ở Thịnh Kinh, nổi tiếng nhất không phải là tập thơ được biên soạn sau bữa tiệc danh sĩ ở đình giữa hồ, cũng không phải là giọng hát trong trẻo, du dương của đào kép hát hí khúc bên bờ sông cầu Lạc Nguyệt, mà là một loại trà thuốc có tên gọi là “Xuân Thủy Sinh” ở Nhân Tâm y quán.

Loại trà thuốc này được cho là có thể làm giảm đáng kể sự khó chịu do nghẹt mũi, giúp những bậc văn nhân tao nhã không thể ra ngoài vào mùa xuân có thể nhìn thấy ánh nắng xuân trở lại. Đối với những văn sĩ đã bỏ lỡ cảnh đẹp vì viêm xoang, nghẹt mũi trong những năm qua, thì đây quả thực là vị Bồ Tát sống giữa địa ngục.

Hơn nữa, nó còn có một cái tên thật cảm động.

Xuân Thủy Sinh, chỉ cần nghe tên thôi cũng đã thấy thơm tho rồi.

Nghe nói người bán trà thuốc ở Nhân Tâm y quán là một cô nương trẻ tuổi, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, cô nương này còn là một đại phu, vì vậy mà khiến người ta càng thêm tò mò.

Vì vậy mà mấy ngày nay, một nửa bởi vì muốn xem vị “Trà thuốc Tây Thi” kia, một nửa thì muốn học đòi văn vẻ, người đến mua “Xuân Thủy Sinh” nối liền không dứt, trước cửa Nhân Tâm y quán mỗi ngày đều ngựa xe như nước, hoàn toàn khác với cảnh đìu hiu trước đó.

Đỗ Trường Khanh đếm bạc kiếm được, mặt mày hớn hở, giọng nói ngọt ngào còn hơn cả ăn mật: “Lục đại phu, mấy ngày nay chúng ta đã bán được ba mươi bình trà thuốc rồi đó, trừ đi nguyên liệu, kiếm được một trăm lượng. Trời ạ.” Bản thân hắn cũng thấy khó tin: “Tư sau khi cha ta mất, đây là lần đầu tiên ta kiếm được nhiều bạc như vậy!”

Ngân Tranh nằm bò ra trước tủ thuốc, nhìn Lục Đồng cười nói: “Cô nương nói không sai, chỉ cần đặt cho loại trà thuốc này một cái tên hay, quả nhiên là không lo bán không được.”

Lục Đồng cúi đầu sắp xếp dược liệu, nghe vậy cười nhạt không mấy để tâm.

Ngân Tranh am hiểu thơ văn, nàng hỏi Ngân Tranh rất nhiều câu thơ liên quan đến hoa liễu, rồi chọn “Xuân Thủy Sinh” làm tên trà. Những người kết giao với Hồ viên ngoại đa phần là văn nhân tao nhã, những người này không thiếu bạc, lại yêu thích sự tao nhã, Hồ viên ngoại chỉ cần dẫn dắt một chút, những người này sẽ đến nếm thử thôi.

Một truyền mười, mười truyền trăm, ở Thịnh Kinh không thiếu người chạy theo xu hướng, người đến mua trà thuốc sẽ ngày càng nhiều.

Hơn nữa: “Xuân Thủy Sinh” vốn có tác dụng kỳ diệu trong việc làm giảm nghẹt mũi. Chỉ cần có người dùng qua, biết được lợi ích của nó, chắc chắn sẽ quay lại mua thêm.

A Thành cất từng thỏi bạc vào hộp, Đỗ Trường Khanh nhìn Lục Đồng một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Lục đại phu, ta thấy cô tâm tư khéo léo, dù không làm trà thuốc thì làm việc khác cũng nhất định sẽ thành công. Chi bằng cô và ta hợp tác kinh doanh, cùng nhau tạo dựng sự nghiệp ở Thịnh Kinh, trở thành người giàu nhất Lương quốc, cô thấy thế nào?”

Hắn thật sự dám nghĩ, Lục Đồng thản nhiên nói: “Không thế nào cả.”

“Sao lại không được chứ?” Đỗ Trường Khanh nghiêm túc nói: “Ta có tiền, cô có đầu óc, hai chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.”

Ngân Tranh không nhịn được chen vào: “Ông chủ à, nếu ngài thật sự có tiền, chi bằng tăng thêm lương tháng cho cô nương nhà ta đi. Thời buổi khó khăn, chuyện trở thành người giàu nhất, cô nương nhà ta không dám nghĩ tới đâu.”

Đỗ Trường Khanh liếc nhìn Lục Đồng vẫn không hề lay động: “chậc” một tiếng: “Ta biết, Lục đại phu chí hướng cao cả, chỉ muốn cứu người giúp đời thôi mà.”

Lục Đồng “ừm” một tiếng.

Đỗ Trường Khanh vẫn không bỏ cuộc: “Lục đại phu, ngài thật sự không cân nhắc sao?”

Lục Đồng ngẩng mắt lên: “Đỗ chưởng quầy nếu đã có lòng nghĩ đến những chuyện này, chi bằng tìm thêm nguyên liệu làm trà thuốc. Hôm nay là ngày thứ năm, những người đầu tiên mua trà thuốc về uống hẳn là đã thấy hiệu quả. Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai người mua sẽ càng đông hơn.”

“Thật sao?” Đỗ Trường Khanh nghe vậy, tinh thần phấn chấn lên hẳn, lập tức đứng dậy gọi A Thành đến chuyển dược liệu: “Đi đi đi, A Thành, chúng ta chuyển thêm một ít, đừng để Lục đại phu mệt.”

Hắn đang vui vẻ, vừa đi vừa liếc mắt nhìn ra ngoài, đắc ý nói bằng giọng điệu của hí khúc: “Gặp được đường sống trong cõi chết, nghĩ đến Hạnh Lâm đường bên kia, bây giờ chắc tức chết rồi—”

...

Bạch Thủ Nghĩa quả thật đang nuốt một cục tức.

Mấy ngày liền ngủ không ngon khiến mặt ông ta sưng vù, ngay cả nụ cười thường trực trên mặt cũng trở nên cứng nhắc.

Mấy hôm trước, Nhân Tâm y quán bỗng dưng có một nhóm văn nhân đến mua trà thuốc, Bạch Thủ Nghĩa sai người đi dò la một phen, thì ra là do Hồ viên ngoại ở hội hoa đào nói vài câu khiến người ta tò mò, đã chiêu mộ được không ít khách hàng cho Nhân Tâm y quán.

Hồ viên ngoại là bạn thân của Đỗ lão gia lúc sinh thời, sau khi Đỗ lão gia mất, Hồ viên ngoại luôn chiếu cố Đỗ Trường Khanh đôi chút. Nói ra thì, cái y quán xiêu vẹo của Đỗ Trường Khanh nếu không phải Hồ viên ngoại thỉnh thoảng mua giúp ít dược liệu thì đã sớm không chống đỡ được đến bây giờ rồi. Bạch Thủ Nghĩa cũng chẳng coi trọng một lão nho sĩ giả tạo như Hồ viên ngoại, một lão già đáng ghét, đúng là đáng đời bị người ta ghét bỏ.

Vì vậy, sau khi biết được là Hồ viên ngoại đứng ra dẫn dắt, Bạch Thủ Nghĩa rất khinh thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)