Cảnh tượng náo nhiệt của hội thơ bông liễu, Lục Đồng không có duyên được chứng kiến.
Ông chủ Đỗ Trường Khanh của Nhân Tâm y quán, trước đây khi còn là công tử bột thì suốt ngày chơi bời lêu lổng, thưởng hoa ngắm liễu, bây giờ đã hoàn lương, những thú vui phong hoa tuyết nguyệt ngày xưa đều không màng đến nữa. Ngày hội hoa đào, hắn trốn trong tiệm xem sổ sách cả ngày.
Tuy sổ sách cũng chẳng có gì hay ho để xem.
Nhưng, cho dù hắn có hứng thú, Lục Đồng cũng không rảnh rỗi. Mấy ngày nay, Lục Đồng đều bận rộn làm trà thuốc.
Nguyên liệu của trà thuốc trị nghẹt mũi không đắt đỏ, Đỗ Trường Khanh rất hào phóng, cứ để Lục Đồng thoải mái làm. Ngược lại, Ngân Tranh luôn lo lắng, hỏi Lục Đồng: “Cô nương, chúng ta làm nhiều trà thuốc như vậy, đến giờ vẫn chưa bán được một lọ nào, có nên dừng lại không?”
“Không cần.” Lục Đồng nói: “Sẽ có người mua thôi.”
“Nhưng mà...”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có tiếng người vang lên: “Xin hỏi, quý y quán có bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?”
Lục Đồng ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy trước y quán, có một nhóm người đứng, khoảng năm sáu người, đều ăn mặc như văn nhân với khăn xếp và trường sam. Nhóm người này nhìn thấy khuôn mặt của Lục Đồng, liền sững sờ, dường như không ngờ đại phu tọa quán lại là một cô nương trẻ trung xinh đẹp.
Đỗ Trường Khanh ném sổ sách trong tay xuống, nhiệt tình chạy ra đón: “Các vị muốn mua trà thuốc trị nghẹt mũi? Có có có, toàn Thịnh Kinh, chỉ có Nhân Tâm y quán chúng ta mới có loại dược trà này thơi.”
Vị nho sinh trẻ tuổi dẫn đầu không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Đồng, đỏ mặt nói: “Là Hồ viên ngoại nói với chúng ta, ở đây có trà thuốc có thể làm dịu chứng nghẹt mũi, chảy nước mũi...”
Lục Đồng giơ tay, lấy ra vài lọ trà thuốc từ trong tháp nhỏ, đặt trước mặt mấy người, nói: “Muốn mua 'Xuân Thủy Sinh' sao, bốn lượng bạc một lọ.”
“Xuân Thủy Sinh?” Nho sinh không hiểu.
Lục Đồng mỉm cười: “'Hoa liễu bay khi nước xuân sinh', bệnh nghẹt mũi thường xuất hiện khi hoa liễu bay, phải đến gần mùa hè mới khỏi. Trà thuốc này có màu xanh biếc, mùi thơm thoang thoảng, hình dáng như nước mùa xuân. Trà ra đời, thì nỗi phiền muộn do hoa liễu gây ra tự khắc được giải trừ, nên gọi là 'Xuân Thủy Sinh'.”
Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh ngẩn người, đám văn sĩ kia lại vui mừng. Có người nói: “Tao nhã, tao nhã! Trà thuốc này lại có cái tên tao nhã như vậy, dù không có tác dụng gì, ta cũng muốn thử một lần. Cô nương,“ hắn cười nói: “Ta muốn mua hai lọ!”
“Ta cũng muốn hai lọ!”
“Ông nội ta bị nghẹt mũi nhiều năm, lại thích thơ văn, không mua hai lọ tặng ông ấy thì thật là không phải phép. Cho ta hai lọ nữa!”
Trước Nhân Tâm y quán nhất thời trở nên náo nhiệt.
Những lọ trà thuốc trên bàn gỗ vàng nhanh chóng hết sạch, A Thành khó khăn ló đầu ra từ đám đông: “Các công tử đợi chút, tiểu nhân đi lấy thêm, đừng chen lấn, đừng chen lấn...”
...
Nhân Tâm y quán bên này náo nhiệt khác thường, còn y quán Hạnh Lâm Đường cách đó không xa, Bạch Thủ Nghĩa đang đứng tưới nước cho chậu hoa lan quân tử mới mua của mình.
Hoa lan thơm ngát, tao nhã như bậc quân tử. Bạch Thủ Nghĩa hài lòng ngắm nhìn một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi Chu Tế đang ở trước quầy thuốc: “Đúng rồi, lão Chu, dạo này Nhân Tâm y quán thế nào rồi?”
“Không thế nào cả.” Chu Tế cũng cười theo: “Đỗ Trường Khanh mời một cô nương trẻ tuổi làm đại phu, ai mà tin được chứ? Hoàn toàn là tự hủy hoại danh tiếng, ta nghe nói, từ khi cô gái đó đến, Nhân Tâm y quán đến người mua thuốc cũng không có. E rằng không bao lâu nữa, cửa hàng sẽ thật sự đóng cửa.”
Bạch Thủ Nghĩa nghe vậy, hả hê trong lòng, khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo cười tủm tỉm, nhưng miệng vẫn giả vờ nói: “Đỗ thiếu gia này, đúng là bị cha hắn chiều hư rồi. Đã đến tuổi trưởng thành mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì, tay không xách được, vai không vác được, ngươi nói xem, một y quán tốt như vậy, không ngờ lại bị hắn phá hỏng thành ra thế này, thật là tạo nghiệp.”
Ông ta giả vờ thở dài, một tay mân mê lá hoa lan, vừa nói: “Thật sự không được, ta là hàng xóm cũng làm việc thiện, mua lại y quán đó vậy. Lát nữa ngươi lại đi hỏi hắn chuyện cửa hàng, nhưng giá cả bây giờ không thể bằng giá bạc nửa năm trước được...”
Đang nói, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi của tiểu nhị Văn Hựu: “Chưởng quầy, Nhân Tâm y quán... Nhân Tâm y quán...”
Bạch Thủ Nghĩa ngẩng đầu: “Nhân Tâm y quán làm sao?”
“Trước cửa Nhân Tâm y quán, có rất nhiều người!”
“Rất nhiều người?” Bạch Thủ Nghĩa sững người, trong lòng tính toán: “Chẳng lẽ cô gái đó chữa chết người, người nhà bệnh nhân đến gây sự?”
Nữ đại phu trẻ tuổi, tự cho mình y thuật cao minh, thực chất là không biết giả vờ hiểu biết, gây ra chuyện chữa chết người là chuyện thường gặp. Đỗ Trường Khanh cứ tưởng mình tìm được đường tắt, thực chất là tự tìm đường chết, đấy, phiền phức đến rồi.
Bạch Thủ Nghĩa nghĩ như vậy trong lòng, còn chưa kịp nở nụ cười, liền thấy Văn Hữu ấp úng nói: “Không phải, nghe những người đó nói, họ đến Nhân Tâm y quán mua trà thuốc.”
“Choang” một tiếng.
Nước tưới hoa đổ lênh láng khắp sàn.
Bạch Thủ Nghĩa lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”