Tống Tích Vân nhìn những khuôn mặt hoặc quen hoặc lạ này, thần sắc còn lạnh hơn băng: “Chó còn biết ai cho nó ăn mà giữ cửa cho người đó. Nếu đã không bằng chó, còn lưu lại làm gì.”
Không ai dám đối mặt với nàng.
Phía sau nàng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lâm quản sự.
Cũng có tiểu tư của đại phòng, lén lút di chuyển bước chân muốn bỏ chạy.
Tống Tích Vân cười lạnh, nói: “Trịnh Toàn, nhớ lưu lại một hơi cho Lâm quản sự. Để ta ném hắn trước mặt bá phụ, hỏi bá phụ một chút, cái rương này, ta có thể dời đi không?”
*
Đại bá phụ của Tống Tích Vân, Tống Đại Lương, nhìn Lâm quản sự xụi lơ dưới chân mình, chỉ còn một hơi thở, tức giận đến mức lật cả bàn rượu.
Nước canh “leng keng loảng xoảng” văng khắp nơi.
Ông ta giận dữ chỉ vào Trịnh Toàn, nói: “Nó muốn làm gì? Uy hiếp ta sao? Nó còn biết tôn ti trật tự không?”
Trịnh Toàn theo lời dặn của Tống Tích Vân, bóp tay “răng rắc”, mặt lạnh nói: “Đại tiểu thư chỉ bảo ta hỏi ngài, cái rương đó có thể dời đi không?”
Tống Đại Lương nhìn đôi bàn tay to như quạt mo của Trịnh Toàn, lại nhìn Lâm quản sự không ra hình người, không khỏi có chút co rúm, ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong lòng đã yếu thế: “Ta không cho thì nó có làm gì được ta?”
“Thì cũng không sao!” Trịnh Toàn nói: “Đại tiểu thư nói, nếu trong nhà nhiều người như vậy mà không có ai làm việc được, vậy thì bán hết những người hiện tại đi, đổi mấy người có thể làm việc được về.”
“Nó có ý gì?” Tống Đại Lương sửng sốt.
Khế ước bán thân của những bà tử trong nhị phòng đều nằm trong tay nhị phòng, bán họ đi vốn cũng chẳng sao, ông ta có thể nhân cơ hội đưa người của đại phòng vào.
Nhưng lão nhị kia vốn rất gian xảo, lúc còn sống ông ta đã không thể nắm rõ ông ấy rốt cuộc có bao nhiêu gia sản, huống chi bây giờ ông ấy đã chết, con dấu vẫn chưa tìm thấy, nếu những người hầu cận ngày ngày phục vụ lão nhị đều không còn, đến lúc đó ông ta biết hỏi ai về chuyện của lão nhị?
Nhưng nếu không dập tắt được khí thế ngang ngược của Tống Tích Vân... Ông ta lại không nuốt nổi cơn tức này.
Tống Đại Lương chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng mấy lượt, không ngừng tự nhủ “còn núi xanh thì còn củi đốt”, “quân tử trả thù, mười năm chưa muộn”, mãi mới nguôi ngoai được cơn giận trong lòng, nói với Trịnh Toàn: “Ngươi đi bảo nó, không có lần sau!”
Trịnh Toàn cảm ơn, nhưng không lập tức rời đi.
Tống Đại Lương ngạc nhiên nhìn hắn.
Trịnh Toàn nói: “Đại tiểu thư nói, chỗ ngài ấy còn thiếu bốn người khiêng rương. Xin đại lão gia cử bốn người khỏe mạnh đến giúp.”
“Cái gì?” Tống Đại Lương tức giận đến mức nổi điên.
Ông ta lại lẩm bẩm trong phòng một hồi, rồi mặt mày ảm đạm, tức tối sai bốn người hầu cường tráng theo Trịnh Toàn đến thư phòng.