Chỉ là khi Lâm quản sự hớn hở dẫn người xông vào thư phòng, lại thấy cửa thư phòng mở toang, giữa thư phòng đặt một cái rương gỗ hoàng đàn (gỗ lê màu vàng) cao khoảng nửa người, khắc hình tùng thanh, bọc đồng, Trịnh Toàn và tiểu nha hoàn Hương Trâm bên cạnh đại tiểu thư đang ở đó xếp sách.
Hương Trâm còn bảo Trịnh Toàn: “Huynh cẩn thận một chút! Đây đều là những thứ nhị lão gia thích nhất lúc sinh thời.”
Trịnh Toàn, gã to con ngốc nghếch, bị một tiểu nha hoàn chưa đầy mười tuổi sai bảo, vẫn gật đầu khờ khạo.
Lâm quản sự càng thêm khinh thường Trịnh Toàn.
Hắn ta chỉ vào sân viện hỗn độn hỏi Hương Trâm: “Đây là chuyện gì vậy? Bị chó đào bới à? Thây cốt nhị lão gia còn chưa lạnh đâu, các ngươi đã bắt đầu làm việc không để tâm rồi!”
Hương Trâm trừng hắn ta một cái, coi như không thấy, cùng Trịnh Toàn tiếp tục đi lại thu dọn đồ đạc trong thư phòng.
Lâm quản sự tức giận đến xanh mặt, tiên lên vài bước định quát mắng, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Tích Vân ngồi ở góc thư phòng.
“Đại, đại tiểu thư!” Hắn ta nghĩ đến bà tử trước đây vì đắc tội Tống Tích Vân mà bị nhị lão gia bán cả nhà, uy nghi còn sót lại khiến hắn ta nói năng lắp bắp, “Ngài, sao ngài lại ở đây? Ta, ta chỉ là nghe thấy động tĩnh, sợ có người không liên quan xông vào lấy đồ, nên mới đến xem xét.”
Tống Tích Vân khẽ gật đầu, nói: “Ngươi đến đúng lúc lắm. Cái rương này khá lớn, đồ đạc cũng nặng, ngươi giúp một tay, cùng Trịnh Toàn khiêng nó đến viện của ta.”
Lâm quản sự theo phản xạ đáp “vâng”, sau đó nghĩ đến bây giờ đã không phải là nhị lão gia làm chủ nữa, liền thẳng sống lưng, nói: “Đại tiểu thư, chuyện này không phải ta không muốn giúp ngài, nhưng ta còn phải quản lý nhà kho tang lễ, lúc này cũng không rảnh. Ta thấy, chi bằng bẩm báo với đại lão gia, để đại lão gia cử hai người hầu khỏe mạnh đến giúp ngài khiêng rương.”
Còn việc cái rương này có thể dời đến viện của đại tiểu thư theo mong muốn hay không, thì phải xem đại lão gia có đồng ý không đã.
Tống Tích Vân gật đầu, nói: “Ngươi nói cũng có lý.”
Lâm quản sự trong lòng vui mừng, liền nghe Tống Tích Vân nói: “Cơm ai người nấy ăn, việc ai người nấy lo. Ngươi đã không muốn ta quản, không muốn ăn cơm nhà ta, ta cũng không ép ngươi.”
“Trịnh Toàn!” Nàng cao giọng, “Lôi hắn ra sân viện, đánh năm mươi gậy trước.”
Trịnh Toàn vốn đã hận thấu xương những kẻ ba phải này.
Hắn nghe thấy lời này liền lập tức tiến lên bẻ tay trói Lâm quản sự lại, cầm gậy đánh tới tấp.
Lâm quản sự không thể tin nổi, sau khi hoàn hồn liền hét lớn: “Đại tiểu thư tha mạng!”
Tống Tích Vân không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, bước đến trước bậc thềm thư phòng.
Những tiểu tư (gã sai vặt) đi theo Lâm quản sự đều sợ hãi lùi lại vài bước.