Đăng Đường Nhập Thất

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Nàng vốn không muốn sống lại thêm một đời nữa.

Cũng chẳng thiết tha gì việc bắt đầu lại từ đầu.

Thế nhưng, phụ thân kiếp này của nàng lại dùng sự yêu thương, ôn hòa, bao dung và rộng lượng để từng chút một sưởi ấm trái tim đã nguội lạnh của nàng.

Khiến nàng dần dần hòa nhập vào gia đình này, hòa vào cuộc sống mới.

Nhưng ngay lúc ấy, phụ thân nàng lại đột ngột qua đời.

Ông chết trên đường trở về sau khi đối soát sổ sách.

Xe ngựa dừng ngay trước cổng, đến khi đó gã quản sự đi theo mới phát hiện ra.

Không có thân nhân đưa tiễn, cũng chẳng kịp để lại một lời trăn trối.

Thậm chí chẳng ai biết ông rốt cuộc mất vào lúc nào.

Nàng không kìm được mà bật khóc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa do dự.

Tống Tích Vân lau khô nước mắt, đứng thẳng người như cây tùng xanh, thản nhiên nói:

“Vào đi!”

Nhũ huynh Trịnh Toàn của nàng bước vào, cung kính hành lễ:

“Đại tiểu thư gọi ta đến, có gì phân phó?”

Tống Tích Vân ngồi xuống ghế thái sư mà phụ thân nàng vẫn dùng khi tiếp khách, tháo chiếc nhẫn bạc nạm đá xanh trên ngón giữa, đưa cho Trịnh Toàn, giọng trầm thấp:

“Huynh cầm lấy chiếc nhẫn này, lập tức khởi hành đến bến thuyền hồ Bà Dương, tìm đại chưởng quầy của tổng điếm Tô Châu, lấy về một chiếc hộp khảm sơn đỏ chạm hoa văn chim điểu. Bên trong có tám mươi vạn lượng ngân phiếu.”

“A!” Trịnh Toàn thốt lên, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ kinh ngạc.

Hắn là người nàng tín nhiệm nhất, nên nàng không giấu diếm:

“Nhân lúc tin tức về cái chết của phụ thân chưa truyền ra ngoài, ta đã nhờ đại chưởng quầy của tổng điếm Tô Châu bán hết sản nghiệp của phụ thân ở Tô Châu, Hàng Châu, Dương Châu.”

“Ta ước chừng có thể thu về một trăm vạn lượng.”

“Sao có thể chỉ để ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ? Huynh chỉ cần mang về tám mươi vạn lượng là được rồi. Số còn lại, cứ xem như tiền công cho đại chưởng quầy.”

“Từ nay hắn cũng sẽ mai danh ẩn tích, rời xa chốn cũ, không quay về nữa.”

Nàng nói xong, lại dặn dò thêm: “Nếu hắn giao không đủ số bạc, huynh cũng đừng tranh cãi với hắn, chỉ cần nói một câu: ‘Núi xanh còn đó, sau này còn gặp lại’ là đủ.”

“Nếu số bạc đúng như yêu cầu, hãy nói với hắn rằng ta sẽ ghi nhớ kỹ ân tình này. Về sau, nếu hắn có việc cần đến lời chứng của Tống gia, ta nhất định sẽ không chối từ.”

“Nếu số bạc còn dư, phần hơn cứ trả lại cho hắn. Bảo hắn rằng, đại ân không cần lời cảm tạ, chỉ cần Tống Tích Vân ta còn ở đây, thì hắn cũng sẽ có chốn nương thân.”

*Chú thích:

(1) Ghế thái sư: là loại ghế gỗ cao cấp trong nội thất cổ truyền, thường dùng cho bậc quan lại, quyền quý hoặc người có địa vị cao trong xã hội.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)