Tống Tam Lương khẽ ho hai tiếng, nói với Tống Tích Vân: “Đại chất nữ (cháu gái trưởng), chuyện niêm phong cửa nhà là do một bằng hữu làm việc ở huyện nha nói với ta. Chắc chắn là thật. Ban ngày Vương chủ bộ chẳng phải đã dẫn người đến lục soát nhà rồi sao? Nói là có một vị quý nhân đến từ kinh thành bị mất tích trong thư phòng cũ của phụ thân cháu. Đến giờ vẫn chưa tìm thấy người.”
“Vương chủ bộ không giao nộp được người nên đổ hết mọi chuyện lên đầu nhà cháu.”
Tống Tích Vân nghe ông ta nói xong, nói: “Tam thúc, chuyện này rất quan trọng, đây không phải là chỗ để nói chuyện.”
“Xem ta này,” Tống Tam Lương vội nói, “vội quá nên chẳng để ý gì cả!”
Tống Tích Vân đỡ Tiền thị cùng Tống Tam Lương ngồi xuống ghế thái sư trong chính đường.
Hương Trâm lanh lợi bưng trà và trà bánh lên.
Tống Tích Vân hỏi Tống Tam Lương: “Vương chủ bộ tống tiền nhà chúng ta một vạn lượng bạc, là ông ấy trực tiếp nói với người hay là người bên cạnh ông ấy nói với người? Hay là bằng hữu của người nói với người?”
Tống Tam Lương ngẩn người, nói: “Đương nhiên là Vương chủ bộ đích thân nói với ta rồi. Chuyện lớn như vậy, sao có thể qua tai người khác được?”
Tống Tích Vân nói: “Vậy lúc đó người đã trả lời ông ấy thế nào?”
Tống Tam Lương thở dài nói: “Cháu đừng thấy cha cháu bị người ta nói là thủ phú* gì đó, nhưng sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân là thấp nhất, xảy ra chuyện gì, ai cũng có thể dẫm hai chân…”
Ông ta là một đồng sinh*.
Một lão đồng sinh 36 tuổi, còn tự xưng là người đọc sách.
Tống Tích Vân xua tay với ông ta, khách khí nhưng không thất lễ cắt lời ông ta: “Vậy người đã đích thân đồng ý với Vương chủ bộ chưa?”
Tống Tam Lương nhíu mày, nhưng vẫn thở dài nói: “Ta làm sao dám không đồng ý.”
Tống Tích Vân nói: “Đã canh giờ này rồi, tiệm bạc đã đóng cửa từ lâu. Cho dù cháu đưa con dấu cho người, cũng không rút được bạc. Huống hồ theo quy định của tiệm bạc, nếu số tiền vượt quá một vạn lượng bạc, phải báo trước hai ngày. Chi bằng hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, dưỡng đủ tinh thần ngày mai nói chuyện tiếp.”
“Không thể nói như vậy được.” Tống Tam Lương không vui nói, “Nhị ca ta gửi nhiều bạc ở tiệm bạc như vậy, chắc chắn không giống như những thương hộ bình thường. Báo sớm một chút cũng có thể lấy được bạc sớm hơn. Nếu họ đến chút tiện lợi này cũng không giúp, sau này sẽ không gửi bạc ở tiệm bạc của họ nữa.”
Nói cứ như là bạc của ông ta vậy.
Tống Tích Vân nói: “Vậy cũng phải xem trong kho của họ có đủ bạc không đã chứ!”
Tống Tam Lương nói: “Mở tiệm bạc sao có thể không có đến một vạn lượng bạc trong kho được!”
Hai người nói qua nói lại, càng ngày càng nói to hơn.
*Chú thích:
(1) Thủ phú: Nhà giàu số 1
(2) Đồng sinh: là một thuật ngữ trong lịch sử Trung Quốc và Việt Nam thời phong kiến, dùng để chỉ những người đã vượt qua kỳ thi cấp thấp nhất trong hệ thống khoa cử, thường được gọi là thi Hương hoặc thi đồng tử.