Tống Tích Vân đứng trong sân một lúc, cho đến khi chắc chắn rằng đám người quan phủ đã rời đi, nàng mới quay lại trướng sa.
Đã kinh động đến cả người quan phủ, xem ra nàng thật sự đã chọc phải hoạ lớn rồi!
Ánh hoàng hôn như rát vàng rải xuống, chiếu chói lọi vào trướng sa.
Nàng mở cửa tủ quần áo, rút chiếc khăn trong miệng nam tử ra, cười nói: “Mạo phạm ngài rồi!”
Nam tử ngồi ngay ngắn trên sập, nhìn mặt mày sắc sảo của nàng, nhưng lời nói ra lại không nhanh không chậm: “Chẳng trách ngươi dám mưu đoạt gia sản!”
Tống Tích Vân coi đó như lời tán thưởng, cười nói: “Đa tạ công tử khen ngợi!”
Nam tử chưa từng gặp nữ tử nào da mặt dày đến vậy.
Tống Tích Vân lại bưng một đĩa bánh gạo hoa quế vào, ẩn ý nói: “Công tử từ xa đến chơi, là khách quý, vốn nên kính trọng tiếp đãi, ai ngờ chủ bộ đại nhân đột nhiên đến, người trong nhà đều đi nghênh đón ông ta, bị trì hoãn thế này, không biết phải đến khi nào mới có bữa tối.”
Nàng dùng khăn cầm bánh gạo đưa đến miệng hắn: “Công tử ăn tạm miếng bánh lót dạ nhé!”
Hương hoa quế nồng nàn khiến nam tử nhớ đến mùi hương nàng từng rắc lên người hắn, nhìn người trước mặt, cười nói dịu dàng, giọng ấm áp vui vẻ, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Đã vậy Tống Tích Vân còn cố ý đưa miếng bánh đến gần miệng hắn hơn.
Giống hệt như cách nàng vừa rồi dụ con chó lớn ăn táo tàu nhồi thịt…
Gân xanh trên thái dương hắn giật giật, nói: “Ta không ăn bánh hoa quế.”
Tống Tích Vân cũng không ép, nói: “Xem ra công tử phải ở lại chỗ ta một thời gian rồi. Cảnh trí ở đông sương phòng nhà ta là đẹp nhất, ta sẽ sai người dọn dẹp đông sương phòng ngay bây giờ.”
“Không cần!” Nam tử nghiến răng, ánh mắt lướt qua cánh tủ gỗ hoàng dương chạm khắc hoa văn “tứ quý như ý” trong phòng, dừng lại trên tấm lụa mỏng màu cánh kiến dán trên cửa sổ, nói: “Ta ở đây là được rồi.”
Tống Tích Vân nghẹn lời, nhìn hắn thật sâu, hỏi: “Công tử nói thật chứ?”
Nam tử gật đầu.
“Được!” Tống Tích Vân sảng khoái nói, “Ta sẽ sai người sắp xếp lại chỗ này ngay.”
Nam tử “ừ” một tiếng, lười biếng nói: “Ta muốn tắm rửa thay đồ.”
“Tắm rửa?!” Tống Tích Vân trợn tròn mắt, “Công tử, ngài chắc chắn bây giờ muốn tắm rửa chứ?”
“Đúng!” Nam tử nhếch mép, dựa vào tấm ván tủ, ung dung nhìn nàng, ra vẻ tùy ngươi xử lý.
“Được!” Tống Tích Vân nói, “Ta sẽ sai người mang nước đến ngay.”
Nếu hắn đã không sợ, nàng còn sợ gì chứ.
Tống Tích Vân đóng rầm tủ lại, dứt khoát đứng dậy, gọi Hương Trâm đi dặn phòng trà nhỏ đun nước.
Hương Trâm “lộc cộc” chạy đi truyền lời.
Chẳng bao lâu, vài bà tử làm việc nặng đã mang nước đến.
Phòng tắm của nàng được bố trí theo yêu cầu của nàng. Bốn phía lát đá xanh, vừa vào cửa là bồn rửa mặt, phía sau bình phong bên trái là thùng tắm và bồn tắm, phía sau bình phong ở góc tường bên phải là bồn cầu.
Bồn tắm thì không thể để hắn dùng được.
Thùng tắm nàng quyết định bỏ luôn.
Tống Tích Vân sai bà tử đổ đầy nước vào thùng tắm, đợi họ lui ra, nàng mở lại cửa tủ, tựa vào khung cửa, hỏi: “Công tử tự đi chứ? Hay để ta đỡ?”
Nam tử chăm chú nhìn nàng hồi lâu, không lên tiếng, ngay khi nàng tưởng hắn sẽ mở miệng nhờ giúp đỡ, hắn lại loạng choạng đứng dậy, càng đi càng vững vàng mà bước vào phòng tắm.
Nam tử này còn mạnh mẽ hơn nàng tưởng.
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện vậy!