Buổi trưa, một trận cuồng phong dữ dội bất chợt kéo đến, quét sạch cái nóng oi bức của mùa hạ, đồng thời cũng thổi tung rạp tang bên ngoài linh đường, khiến các hòa thượng và đạo sĩ đang tụng kinh cho nhị lão gia nhà họ Tống bên dưới rạp tang ướt như chuột lột.
Quản sự phụ trách tang lễ nhà họ Tống hô lớn, lúc thì sai gia đinh quét dọn Đông sương phòng cho các hòa thượng và đạo sĩ nghỉ ngơi; lúc lại bảo người hầu đi mua tăng bào, đạo bào mới để họ thay quần áo; lúc thì truyền dặn mấy bà tử đun trà gừng, làm điểm tâm, còn mời cả thợ dựng rạp đến sửa lại rạp tang… Đám hạ nhân bị sai vặt chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bận rộn không ngơi tay.
Trong sân người đến kẻ đi, ồn ào náo nhiệt.
Trái lại, thư phòng của nhị lão gia ở ngay sát vách lại tĩnh lặng vô cùng. Có lẽ vì chủ nhân đã qua đời, nên tiểu viện vốn luôn có người qua lại nay chẳng còn ai trông nom. Sân viện ngày thường hoa cỏ xanh tốt, nay lại tiêu điều lạnh lẽo, càng thêm phần hiu quạnh.
Tống Tích Vân cụp mắt, lặng lẽ đứng giữa sân một hồi lâu, rồi nàng chậm rãi đẩy cánh cửa gỗ sơn đen khắc hoa văn Vạn Thọ, từng bước tiến vào.
Bên trong thư phòng vẫn như cũ.
Bàn đọc sách bằng gỗ lê vàng, giá trưng bảo vật chạm khắc trai sơn đen, bức hoành phi sứ men lam vẽ hoa văn phú quý, trong bình sứ ngọc men rạn màu xanh da trời cắm một cây phất trần đuôi ngựa làm từ gỗ tử lăng.
Thế nhưng tất cả đều đã phủ một lớp bụi mỏng.
Ngón tay nàng lướt qua mặt bàn, để lại một vệt sạch sẽ rõ ràng.
Bên tai chợt vang lên giọng nói ôn hòa, trầm ổn của phụ thân.
“Tiểu Vân Đóa, lại đây, phụ thân dạy con cách cầm bút. Sau này con phải trở thành họa sư, vẽ đại long cang đó nhé!”
“Tiểu Vân Đóa, học tính toán không thể lơ là. Con tính toán không tốt, thì làm sao coi sổ sách? Làm sao hiểu được cách chi tiêu? Làm sao giúp phụ thân quản lý cửa tiệm và điền trang?”
“Tiểu Vân Đóa, vui lên nào! Con cùng phụ thân nặn chiếc chén này xong, ta sẽ đưa vào lò nung, rồi dùng nó làm quà sinh nhật cho ta, được không?”
Tống Tích Vân đưa tay che miệng, lặng lẽ bật khóc.
Nàng mang theo ký ức của đời trước, trở thành trưởng nữ của gia đình này.
Kiếp trước đó, nàng vừa trải qua một cuộc tranh đấu thừa kế đầy gian nan và tốn kém kéo dài suốt nhiều năm.
Tuy cuối cùng nàng là người chiến thắng, nhưng cái cảnh cha mẹ, huynh đệ, thúc bá, tỷ muội, thân thích bằng hữu chỉ vì lợi ích mà trở mặt vô tình, thất tín bội nghĩa, vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn đáng ghê tởm kia đã khắc sâu trong lòng nàng.
*Chú thích:
(1) Linh đường: là nơi tổ chức tang lễ và đặt linh cữu của người đã khuất trong các gia đình hoặc nhà thờ từ đường.
(2) Đại long cang: là một loại chum sứ lớn có nguồn gốc từ Trung Quốc.
(3) Đạo bào: là áo choàng dài của đạo sĩ trong văn hóa Trung Hoa cổ đại.