Lần đầu tiên Nguyên Chấp gặp Tống Tích Vân, nàng đang cùng nhũ huynh mưu đoạt gia nghiệp.
Lần thứ hai hắn gặp nàng, nàng lại cùng nhũ huynh vu oan giá họa cho người khác.
Đến lần thứ ba, nhũ huynh kia cuối cùng cũng không còn ở bên nàng nữa, nhưng nàng lại đang liếc mắt đưa tình với huynh đệ tốt của hắn...
Kẻ sĩ có thể nhẫn, nhưng hắn thì không!
Nguyên Chấp quyết định… lấy thân mình nuôi hổ, thu phục yêu nữ Tống Tích Vân này!
Chú thích:
(1) Nhũ huynh: Nhũ huynh chỉ người anh nuôi trong các gia đình quyền quý thời xưa. Vì được nuôi dưỡng cùng nhau từ nhỏ, tình cảm giữa nhũ huynh và chủ tử thường thân thiết như huynh muội ruột thịt, nhưng về thân phận thì nhũ huynh vẫn là người hầu trong nhà.
(2) Kẻ sĩ: trong bối cảnh cổ đại dùng để chỉ người có học vấn, trí thức, am hiểu lễ nghĩa và kinh điển Nho giáo.
(3) Đăng đường nhập thất: là một thành ngữ mang ý nghĩa: Ban đầu chỉ việc học hành tiến bộ, từ bước cơ bản (đăng đường – bước vào sảnh đường) đến trình độ cao thâm (nhập thất – vào gian phòng bên trong, nơi cốt lõi). Về sau, thành ngữ này dùng để ví một người đã đạt được thành tựu nhất định trong lĩnh vực học vấn hoặc kỹ nghệ, tiến bộ dần dần từ cơ bản đến tinh thông.