Trong căn phòng u ám, cánh cửa sổ bị đóng thật chặt, rèm cửa dày dặn bị kéo lên.
Một người phụ nữ chống mạnh, cây mây trong tay không ngừng quất vào trên người cậu bé trai: “Không phải tao kêu mày đến tối mới được về hay sao? Sao mày chạy về nhà nhanh như thế làm gì hả?
“Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa đâu ạ. Đau quá đi mất. Mẹ ơi đừng đánh con nữa mà...
Tiểu Ôn Như Quy bốn tuổi quỵ trên đất, vừa né tránh, vừa nhỏ giọng thút thít.
Trình Tú Vân thấy anh né tránh, tay càng quất mạnh hơn: “Còn dám tránh, tao cho mày tránh này! Lúc mày về đã nhìn thấy gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây