Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục đang tràn ngập lửa giận, suy nghĩ phải làm sao mói có thể cho Tưởng Bạch Hủy một bài học nhớ đời, nhưng lúc này, tất cả lửa giận của cô lập tức giống như giọt sương dưới ánh mặt trời, chỉ trong nháy mắt đã bay hơi hết.
Tưởng Bạch Hủy đã là người cùng đường mạt lộ rồi, không còn đường lui nữa, không còn tương lai nữa, cô cần gì phải lãng phí thời gian trên người đối phương?
Cô dành thời gian đó trên người con cái còn hơn.
Nghĩ đến đây, cô nhếch khóe miệng: “Yến Yến lần này lại bất cẩn rồi, con đã đồng ý với mẹ thế nào hả?
Tiểu Yến Yến vặn vẹo thân mình nhỏ nhắn mập mậpcủa mình: “Mẹ ơi, lúc làm bài thi đột nhiên Yến Yến rất nhớ mẹ, sau đó không cẩn thận lại thất thần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây