Vừa đẩy cửa ra, Đồng Tuyết Lục vô thức nhìn qua chỗ Tưởng Bạch Hủy ngồi trước đó, sau đó ánh mắt hai người đối diện với nhau.
Phương Tĩnh Viện xoay người, nhìn thấy cô lập tức nói: “Cậu đã về rồi, nếu còn không về thì tôi sẽ phải đi báo cảnh sát mất, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi phải về rồi.
Đồng Tuyết Lục thu hồi ánh mắt, có chút chột dạ nói: “Chân tôi bị trẹo, các cậu mau về đi, đến giờ đám trẻ đingủ rồi.
Phương Tĩnh Viện cũng không nói gì nữa, cùng với Tiêu Thừa Bình, hai người ôm con gái về nhà.
Đợi Phương Tĩnh Viện đi khỏi, những người khác cũng lần lượt tạm biệt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây