Sắc trời bên ngoài đã dần dần tối sầm lại, nhưng mọi người trong sân đều không hề nhúc nhích.
Chú Tông cầm hai chiếc áo bành tô đến: “Tư lệnh, Tuyết Lục, hai người mặc quần áo vào đi, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh, tôi đi nấu bữa tối.
Ông Ôn muốn nói bản thân không muốn ăn, lại nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang đứng bên cạnh như tượng gỗ, lời đến bên miệng lập tức bị ông ấy nuốt vào: “Đi đi, làm chút đồ ăn nóng.
Nếu Ôn Như Quy còn không ra ngoài, ông ấy định sẽ phá cửa vào, nhưng hậu quả của việc làm như vậy sẽ khiến bệnh tình của anh càng nghiêm trọng hơn.
Bởi vì, trước đây ông ấy đã từng làm như vậy rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây