Ôn Như Quy vẫn không trả lời, duy trì tư thế bất động nhìn chằm chằm tấm ảnh.
Trình Tú Vân không quan tâm, tự nói một mình: “Đó là ngày sinh nhật bốn tuổi của con, cha con ở đơn vị không về được, trong lòng con rất khó chịu. Mẹ thấy con đau lòng như vậy, cho nên đã đồng ý để cho con đưa ra một yêu cầu, lúc đó con đã nói muốn chụp chung một tấm hình với mẹ.
“Vì thế mẹ đã mặc cho con bộ âu phục nhỏ mà ông nội mua cho con, dẫn con tới tiệm chụp ảnh. Lúc ấy thợ chụp ảnh ở tiệm nói trông con rất dễ thương, rấtthông minh, muốn dùng hình của con để làm hình ảnh tuyên truyền cho tiệm chụp ảnh của bọn họ. Nhưng mẹ đã không đồng ý. Con nhớ ra chưa?
Đột nhiên Ôn Như Quy ngẩng đầu lên, ánh mắt rất kỳ lạ. Anh chỉ vào cậu bé trai trong tấm ảnh, hỏi: “Người này là ai?
Nghe thấy câu hỏi này Trình Tú Vân ngẩn người, nhưng vẫn trả lời anh với gương mặt đầy vẻ dịu dàng: “Đứa nhỏ ngốc, chính là con đó, là tấm hình khi con bốn tuổi. Con không thấy ảnh chụp của mình khi còn bé ở nhà sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây