Trái tim Trình Tú Vân như bị người ta hung hăng bóp nghẹt, đau đến nỗi gần như không thể nào hít thở được.
Lý Quyên Quyên mặc quần áo xong, rồi nhón chân lên hôn chụt một cái vào gương mặt sưng vù của Sử Tu Năng ngay trước mặt Trình Tú Vân,, cười nũng nịu: “Anh Năng, em về trước nha.
Sử Tu Năng sờ soạng vùng núi đồi nhấp nhô của cô ta: “Về đi tiểu yêu tinh, sau này anh sẽ tới tìm em, em đừng tới đây nữa.
Một nụ cười giễu cợt thoáng qua nơi đáy mắt Lý Quyên Quyên, bề ngoài vẫn nũng nịu đáp vâng, sau đó uốn éo thân hình như rắn nước xoay người rời đi.
Trình Tú Vân giống như bị sét đánh trúng vậy, ngồi bệt dưới đất nhìn bọn họ, dường như tâm tư không còn ở nơi này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây