Đồng Tuyết Lục đắp chăn cho hai người, đầu tựa vào bả vai anh, nói: “Đúng rồi, anh phát hiện ra mình có cảm giác với em từ khi nào?
Mùi hoa trong trẻo ập tới đầu mũi, đó là mùi thơm đặc biệt thuộc về riêng cô.
Trái tim Ôn Như Quy đập điên cuồng: “Thật ra thì từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã nhớ kỹ em rồi.
Ánh trăng đêm đó cũng ấm áp như đêm nay, trong đầu anh lập tức hiện lên khuôn cô, mỗi đường nétđều rõ ràng.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục nghĩ đến điều gì đó: “Bệnh không nhớ được mặt người của anh bắt đầu từ khi nào? Là không nhớ được vẻ ngoài của tất cả mọi người à?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây