Ánh nắng trời chiều xuyên qua lá cây rơi xuống, Trình Tú Vân đứng dưới bóng cây loang lổ, quần áo nhếch nhác, nhưng lúc này bà ta đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Bà ta vuốt phẳng quần áo nhăn nheo: "Thực sự rất thông minh, nhưng cô đừng vội đắc ý, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
Nói xong, bà ta xoay người rời đi.
Ánh mặt trời chiếu lên người, Trình Tú Vân nhịn không được run rẩy, lông mày khẽ nhíu lại.
Vừa rồi trong lúc đầu óc hồ đồ, bà ta mới luống cuống chạy tới tìm Đồng Tuyết Lục, cho rằng dựa vào hai ba câu nói của mình sẽ có thể thuyết phục cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây