Ôn Như Quy thấy thế, nhíu mày nói: “Cô, cô không sao chứ? Một lúc sau Chung Thư Lan mới lấy lại tinh thần, động tác cứng đờ gật đầu: “Cô không sao, thời gian không còn sớm nữa cô phải về nấu cơm đây.
Thấy sắc mặt đối phương khó coi như vậy, Ôn Như Quy lo lắng đưa bà ta ra tận cửa, nhìn theo cho đến khi bóng dáng bà ta biến mất sau chỗ ngoặt trên hành lang mới thôi.
Xem ra bà ấy thật sự lo lắng cho chuyện chung thân của đồng chí Tiêu.
Nghĩ đến điều này, Ôn Như Quy lập tức khóa cửa ra ngoài.
Đầu tiên anh gọi điện cho ông nội mình, nói với ông ấy chuyện của đồng chí Tiêu, nhờ ông ấy để ý giúp xem có nam đồng chí nào thích hợp không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây