Ôn Như Quy đứng bên cạnh nhìn Đồng Tuyết Lục không hé răng, trong mắt lại toát lên niềm kiêu hãnh.
Cô gái lương thiện như vậy, xứng đáng có được tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian.
Khi ra đến cửa, bước chân Ôn Như Quy đột nhiên càng đi càng chậm.
Tròng mắt Đồng Tuyết Lục xoay chuyển, nói: “Đồng chí Ôn, anh chờ tôi một lát, có chút đồ tôi quên đưa cho anh rồi.
Ôn Như Quy ngẩn người, sau đó đột nhiên nhanh trí, ho khan một tiếng nói: “Kiến Nghĩa, làm phiền cậu đưa đồng chí Khương về trước đi, thời gian đã không còn sớm nữa rồi, hai người không cần chờ tớ đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây