Hai hàng lông mày của mẹ Tiêu càng nhíu chặt hơn: “Người làm nghề giáo lại đuổi tận giết tuyệt học sinh như thế, đúng là không xứng làm thầy kẻ khác! Việc này anh cả có thể nói giúp được không?
Chị dâu nhướng mày: “Cô muốn giúp bọn họ à?
Mẹ Tiêu nói: “Một đám cô nhi thôi mà, cần gì phải nhằm vào người ta như vậy, chỉ là em nhìn không thuận mắt thôi.
Bà ta cảm thấy Đồng Tuyết Lục không xứng với con trai mình, nhưng không thích người dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại người khác, đặc biệt là nhằm vào cô nhi không cha không mẹ, đúng là khiến người ta ghê tởm.
Chị dâu biết tính bà ta từ trước đến nay vẫn luôn ghét cái ác như kẻ thù, cũng là người coi trọng quy củ nề nếp, nghe thấy bà ta nói thế cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ: “Cô cũng biết anh trai cô với cấp trên của anh ấy từ xưa đến nay vẫn không hợp nhau, việc này chỉ sợ anh ấy không tiện nhúng tay vào. Mẹ Tiêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó không hỏi thêm gì nữa. Khi về đến nhà, bà ta càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nếu như để Thừa Bình biết Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện, chỉ sợ thằng bé lại đến tìm người ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây