Nghĩ đến điều này, cô đứng dậy nói một tiếng với Quách Vệ Bình: “Tiểu Quách, tôi ra ngoài gọi điện thoại một lát, sẽ về nhanh thôi, cậu để ý tiệm cơm một chút nhé.
Quách Vệ Bình chạy ra khỏi phòng bếp, tay vẫn đang cầm con dao phay sáng bóng, thẹn thùng cười nói: “Chị Tuyết Lục, chị cứ đi đi, một mình em để ý tiệm cơm là được rồi.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy đứa nhỏ Quách Vệ Bình này khá tốt, cô nói câu cảm ơn với cậu ta rồi xoay người ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Bưu điện cách tiệm cơm quốc doanh không xa, qua đó chỉ mất mười lăm phút đi bộ.
Cô gọi điện thoại đến trung tâm nghiên cứu, vẫn là giọng nữ lạnh như băng lần trước nghe máy: “Trung tâm nghiên cứu khoa học xin nghe, xin hỏi tìm ai?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây