Đồng Tuyết Lục có chút sửng sốt, thầm nghĩ không phải Ôn Như Quy quay lại nhanh như vậy chứ?
Cô chỉnh sửa lại quần áo, rồi đi ra mở cửa.
Khi đến cửa, cô còn cẩn thận hỏi trước một tiếng: “Ai thế? Trên cửa niên đại này không có mắt mèo để nhìn ra ngoài, càng không có khóa chống trộm, lỡ như bên ngoài là kẻ xấu, cô mở cửa ra sẽ rất nguy hiểm.
Giọng nói xa lạ của phụ nữ truyền đến từ bên ngoài: “Chào cô, tôi là hàng xóm ở cách vách, nhà chồng tôi họ Ngụy.
Giọng nói này nghe rất hiền hòa, lúc này Đồng Tuyết Lục mới dám hé cửa nhìn ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây