Ôn Như Quy sững sờ: Còn có thể như vậy sao?
Ông Ôn xua tay: “Còn thất thần làm gì? Mau đi đi!
Ôn Như Quy không dài dòng nữa, lập tức ngồi lên xe đạp phóng ra ngoài.
Ông Ôn chậc lưỡi một tiếng: “Đến tuổi này rồi mà ngày nào tôi cũng phải nhọc lòng vì nó, sao nó còn không biết xấu hổ trách tôi ăn hết cá của nó? Nói ra thì Như Quy đúng là không giống tôi chút nào, năm đó tôi theo đuổi bà nội nó, khỏi phải nói anh dũng đến mức nào!
Chú Tông mím chặt môi không lên tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây