“Đồng An trấn?” Uông đại nương không đồng ý lắm: “Cưỡi ngựa cũng phải mất hai ngày, cả đi cả về phải mất tận bốn ngày.”
Tôn thợ săn nhấp một ngụm rượu, hơi nhíu mày nói: “Nàng biết người họ hàng xa của ta cũng làm nghề này mà, sức khỏe lão nhân trong nhà không quá tốt, mấy năm trước hắn có bảo ta là nếu bắt được hươu thì hãy bán cho hắn, về phần giá cả thì chắc chắn sẽ không thiếu thiệt gì ta.”
Uông đại nương nghe vậy thì im lặng một lát, ngay sau đó nói: “Vậy được rồi, ngày trước lúc chúng ta vừa mới dọn ra ở riêng, hắn cũng từng tặng một ít thổ sản vùng núi cho chúng ta. Hiện giờ lão nhân nhà hắn không được khỏe, thịt hươu tính ôn, bổ dưỡng khí huyết, quả thật có thể bồi bổ sức khỏe. Tốn nhiều thời gian thì thôi đành kệ, coi như trả ân tình cho hắn.”
“Ừ, hôm nay ta nhìn thấy có hai chiếc xe ngựa đi vào trong thôn, hỏi thăm mới biết bọn họ mang hàng hóa từ Đồng An trấn đến cho Liễu gia, buổi chiều còn phải quay về, nên ta mới nghĩ đến chuyện này.”
“Trả cho họ chút bạc, ta đi cùng với xe ngựa luôn.” Nói xong Tôn thợ săn lại nhìn Mạch Tuệ và Uông đại nương: “Đồng An trấn có nhiều thứ kỳ lạ quý hiếm, có gì muốn mua không, ta sẽ mua mang về nhà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây