Thôn trưởng gật đầu, đảm bảo: “Ít nhất bốn tuổi, lớn nhất tám tuổi, đều có thể đưa đến chỗ của ta. Tô mỗ bất tài, chỉ có thể dạy trẻ con nhận biết một chút thi từ và chữ cơ bản. Trẻ con lớn một chút vẫn nên giao cho phu tử trên trấn mới có thể nhận biết đạo lý, học được mưu lược, sau này bàn về triều đình.”
Cổ nhân thường đi học từ tám đến mười lăm tuổi, thế giới này cũng không khác lắm. Lúc Mạch Tuệ nhắc tới chuyện này với thôn trưởng cũng là đánh vào ý tưởng giáo dục mầm non. Bốn tuổi bắt đầu học viết chữ, đọc thơ, như vậy nền tảng sẽ vững chắc hơn so với tám tuổi mới đi học nhiều.
“Được, ta không cần nó có thể có thành tựu gì, chỉ mong nó có thể biết chữ là được. Ta sẽ giao Hạnh Nhi cho thôn trưởng.”
Thôn trưởng gật đầu, nói với Mạch Tuệ: “Tuệ nha đầu, cháu đi lấy giấy bút đến, ghi chép lại.”
Rất nhiều người vẫn còn do dự, có người lại cảm thấy con gái không cần tốn thời gian cho việc học, có thể ở nhà nấu nướng may vá quần áo, làm việc đồng áng giúp đỡ cha mẹ mới là con đường phát triển đúng đắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây