Nghĩ thông tất cả, trong lòng Tôn Nhị Ngưu rất khó chịu, nhưng hắn ta vẫn gật đầu với Mạch Tuệ. Cô nương tốt như vậy, sau này không biết sẽ hời cho nam nhân nào.
Thấy Tôn Nhị Ngưu hiểu được ý của mình, Mạch Tuệ không nói gì nữa, cũng nên cho hắn ta một chút thời gian buông những thứ kia xuống.
Lúc xe bò lắc lư chạy đi, hoàng hôn đang buông xuống, từng chiếc đèn bắt đầu sáng lên từ phía cuối con đường, các cửa hàng lớn nhỏ không ngừng vang lên tiếng ồn ào, giăng đèn kết hoa hàng loạt, cảnh tượng vui mừng.
Hôm nay đông người hơn thường ngày, Vĩnh Yên trấn cách xa kinh thành Nam quốc, khá gần biên giới Di quốc, gần hơn chính là Đồng An trấn, ở đó thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp một vài người bán hàng rong Di quốc, tới đây bán mấy thứ kỳ lạ quý hiếm.
Hai trấn sát nhau, nhưng cũng cách lộ trình bốn năm ngày. Bên Vĩnh yên trấn gần như không thấy bóng dáng người Di. Có điều trên người của người Vĩnh Yên trấn cũng có mấy loại tiền bạc, nếu không đã chẳng có đầu bếp từ kinh thành chạy tới Mãn Yến lâu ở Vĩnh Yên trấn này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây