Mạch Tuệ tìm được đường bò lên, nàng nói lại thông tin này cho Tôn Nhị Ngưu, vừa vặn Tôn Nhị Ngưu chặt xong một bó củi đang ngồi nghỉ ngơi, nghe được có măng mùa đông, không nói hai lời lập tức gánh củi theo Mạch Tuệ cùng nhau xuống núi về nhà lấy cuốc.
Khi Mạch Tuệ về nhà, hai đứa nhỏ đã tỉnh, đang chen nhau ở trong bếp gặm khoai lang nướng, gương mặt nhem nhuốc giống như con mèo hoa.
Mạch Tuệ không nán lại lâu, trên lưng đeo gùi, cầm cái cuốc đi lên núi cùng Tôn Nhị Ngưu.
Hai người đi đến chỗ vừa rồi rồi đào đầy ắp một gùi toàn măng mùa đông, sau đó nghỉ ngơi ở đầu đường đợi Tôn thợ săn và Tôn Đại Ngưu.
Tôn Nhị Ngưu chỉ lớn hơn Mạch Tuệ một tuổi, nhưng dáng người lại cao hơn Mạch Tuệ không ít, Mạch Tuệ đứng chung với hắn ta giống như cành liễu dễ gãy vậy.
Tôn Nhị Ngưu nhìn cổ tay lộ ra trong ống tay áo rộng thùng thình của nàng mỗi khi gió thổi qua đó, hắn ta nắm một vòng mà vẫn còn dư chỗ, trên mặt cũng không có bao nhiêu thịt, gầy cứ như con khỉ khô, khó tránh khỏi dâng lên chút chủ nghĩa đàn ông bảo vệ.
“Tuệ Nhi muội muội, muội có gánh được gùi măng này không?”
Mạch Tuệ nhìn hắn ta, rất khẳng định: “Ta gánh được.” Gánh không nổi thì nàng không ăn nữa, cho nên nhất định phải gánh được.
Tôn Nhị Ngưu vừa định tiếp lời nói ta sẽ giúp ngươi nhưng ngay lập tức lại không tiện mở miệng nữa, chỉ đành cười.
Tuy rằng cha bọn họ nói giúp nàng, nhưng dù sao nàng cũng là một đại cô nương mười ba tuổi, Tôn Nhị Ngưu biết trong thôn có vài người thích dèm pha vớ vẩn.
Trừ phi cha mẹ dặn dò và mở miệng với đối phương, còn không hắn ta cũng sẽ không chủ động việc gì cũng giúp đỡ nàng, vẫn nên tị hiềm một chút.
Đợi qua một lúc, Tôn thợ săn và Tôn Đại Ngưu xách hai con thỏ rừng béo và một con heo rừng khá to đi ra ngoài với vẻ mặt hoan hỉ.
Tôn thợ săn cười khà khà, nói với Tôn Nhị Ngưu: “Hôm nay mà không bị con phá đám thì ta và đại ca con đã săn được thứ tốt rồi!”
Mạch Tuệ không hiểu vì sao hắn ta lại nói vậy, còn Tôn Nhị Ngưu thì thoắt cái mặt đỏ bừng như trái cà chua, bởi vì lão cha lại lôi chuyện hồi còn bé tí của mình ra đùa.
Hồi nhỏ, lão cha dẫn hắn ta và đại ca lên núi săn bắn, trong lúc cha nhắm tên vào một con thỏ rừng chắc nịch, béo tốt đang ăn cỏ, Tôn Nhị Ngưu bất thình lình ôm chân cha mình, hét lên: “Cha để thỏ nó ăn xong rồi hẵng bắn ạ!”
Hắn ta làm Tôn thợ săn mất tập trung, mũi tên chệch hướng, con thỏ bị giật mình, thế là cả buổi sáng chẳng thu hoạch được gì, Tôn thợ săn bực mình đến mức tét mông bôm bốp thằng con.
Từ đó trở đi, cha hắn ta ghi thù chuyện này suốt bảy, tám năm trời.
“Cha à, con và Tuệ muội muội hái được măng tre mùa đông này!” Tôn Nhị Ngưu đỏ mặt, xấu hổ đánh trống lảng.
Hai mắt Tôn thợ săn sáng ngời ngay, hắn ta dòm vào trong, quả nhiên thấy người nào cũng nguyên một sọt măng lớn, trông hắn ta thích thú vô cùng: “Giỏi đấy nhóc con, hái ở đâu đấy?”
“Tuệ Nhi muội muội phát hiện đó ạ.” Nói xong, Tôn Nhị Ngưu nhìn Mạch Tuệ.
Tôn thợ săn sửng sốt, cũng quay sang nhìn Mạch Tuệ. Măng tre nhiều thế này, chẳng những nàng không im ỉm hái về nhà mình mà còn bằng lòng chia sẻ với nhà họ, có vẻ đây là một cô bé biết đền ơn đáp nghĩa.
Nghĩ vậy, Tôn thợ săn nâng niu lấy một thứ lông xù, lấm lem bùn đất ra khỏi lồng ngực rồi đưa đến trước mặt Mạch Tuệ.
Hắn ta xòe tay ra, đó là một bé thỏ con lớn hơn bàn tay một chút, nó đang co ro giữa lòng bàn tay rộng của Tôn thợ săn một cách tội nghiệp: “Con thỏ này vừa biết ăn cỏ, cha mẹ nó đã bị bọn ta săn rồi. Tuệ nha đầu, cháu nuôi nó cho vui.”
Bằng sự mừng rỡ nhưng cũng không kém phần cẩn thận, Mạch Tuệ nhận lấy bé thỏ, ríu rít nói lời cảm ơn. Bé con lông xù này quá đáng yêu, bản thân nàng vốn cũng tuổi Mão, động vật mà nàng thích nhất cũng là thỏ nốt, món ăn khoái khẩu thì là lẩu thỏ khô và đầu thỏ sốt cay.
Cơ mà bé thỏ này còn nhỏ quá, nàng không nỡ ăn, thôi đành vỗ béo nó rồi tính.
Dường như bé thỏ con cũng cảm nhận được điều gì đó, sợ sệt nép mình, cuộn lại thành một trái bóng, chỉ lộ mỗi cái đuôi ngắn mềm mại.
Bọn họ cùng nhau xuống núi, tình cờ bắt gặp Triệu đại thẩm đang chuẩn bị sang thôn bên cạnh. Lúc nhìn thấy những cái sọt hoành tráng của nhà Tôn thợ săn, nàng ta nhìn đăm đăm vào đó, không sao rời mắt được.
“Ơ kìa, lão Tôn, hôm nay săn được nhiều dữ ta!” Dứt lời, Triệu đại thẩm đi tới, sờ một con thỏ rừng béo với gương mặt đầy hâm mộ mà không thèm xin phép ai.
Người của Tôn gia không nói không rằng, chỉ cười trừ theo phép lịch sự.
Triệu đại thẩm lại nịnh nọt: “Chỉ có mình nhà ngươi mới được như vậy thôi đấy, thời tiết bây giờ lạnh bỏ xừ mà vẫn săn được hàng tốt thế này. Chao ôi, Nhị Ngưu, cháu hái măng tre mùa đông ở đâu mà gánh về hay thế, nhìn thích quá đi mất!”
Mắt nàng ta dán vào sọt măng như thể muốn rớt vào đó luôn vậy. Triệu đại thẩm thích ngửa tay xin xỏ là chuyện mà xưa nay ai cũng biết, Tôn thợ săn ngầm hiểu ý nàng ta muốn nói gì, mặc dù không muốn nhưng vẫn đành bảo Nhị Ngưu: “Lấy hai cây cho thẩm con đi.”
Mạch Tuệ đứng kế bên biết tỏng ý đồ của Triệu đại thẩm, bảo với Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu ca, huynh cởi sọt hơi bất tiện nên để muội. Huynh cúi xuống tí đi, muội lấy cho.”
Nhị Ngưu gật đầu, Mạch Tuệ kiễng chân lên, thật thà đưa đúng hai cây măng cho Triệu đại thẩm với nụ cười ngoan ngoãn trên môi.
Hai cha con Tôn gia thấy Mạch Tuệ làm vậy thì hơi buồn cười, nhưng họ vẫn nhịn xuống.
Nét mặt của Triệu đại thẩm sượng trân, người nông thôn bình thường nói đưa hai cây thì nói vậy thôi chứ ai đời chỉ đưa mỗi hai cây thôi đâu!
Bây giờ nha đầu họ Mạch mồ côi cha mẹ này lại tỏ thái độ với nàng ta như thế, chẳng biết nên nói Mạch Tuệ ngây thơ không hiểu sự đời hay là không được người lớn dạy cách cư xử đây.
Sau đó, Triệu đại thẩm nhìn thấy Mạch Tuệ cũng gánh một sọt măng tre mùa đông thì bực bội trong lòng, tỏ ra ngượng ngùng: “Nha đầu Mạch gia cũng hái được nhiều thế này hả? Cơ mà cháu là con gái lại lên rừng lên núi với đàn ông người ta, hình như không ổn lắm đâu. Không phải ta nói xấu gì cháu đâu, do ta thấy cháu tội nghiệp quá nên dạy cháu biết thôi.”