Tiêu Như Dã cũng nhận ra, hắn đưa tay ra vẫy về hướng Thấm Tuyết, ra hiệu cho nàng ta lui ra. Sắc mặt hắn quái dị, kìm nén hồi lâu, cuối cùng nặn ra hai từ qua kẽ răng: “Tỷ, tỷ.”
Mạch Tuệ sửng sốt một chút, sau đó phá lên cười, không thể tin được hỏi: “Ngươi gọi thật à?”
Tiêu Như Dã xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, cụp mắt nói nhỏ: “Ngươi vui là được rồi.”
“Ngươi đột nhiên nghe lời như vậy, ta không quen.” Mạch Tuệ lấy một bộ bát đũa: “Nhưng mà đã gọi rồi thì ăn đi.”
Tiêu Như Dã nắm chặt đũa, gắp một miếng thịt bò trong nồi lẩu đỏ rực ra, vừa cho vào miệng, mặt hắn đã lập tức đổi sắc. Sự cay nóng đó đánh thẳng vào linh hồn. Sự cay nóng vẫn còn hằn sâu trong ký ức mới mẻ kia lập tức xông thẳng lên đầu!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây