Không biết vì sao, Mạch Tuệ lại nghe được sự oán giận và tủi thân từ một tiếng hừ này. Dù sao thì cũng là lỗi của nàng, Mạch Tuệ xấu hổ nói: “Huynh đừng giận...”
“Được rồi…”
Tiêu Như Dã ngay lập tức đồng ý.
Cũng không biết tại sao, nhưng khi nghe được từ huynh kia, hắn rất vui. Tiêu Như Dã cảm thấy bây giờ mình đúng là hơi mất giá thật, có lẽ đó là sự bao dung của một huynh trưởng với muội muội của mình. Hắn vừa nghĩ vậy vừa ngơ ngẩn cười.
Mạch Tuệ nuốt nước bọt, càng ngày nàng càng không thể hiểu nổi Tiêu Như Dã, sao nam nhân này càng ngày càng kỳ lạ vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây