“Đây là đan dược ta vô tình tìm được, cũng có thể chữa thương cho Tưởng đại ca. Đại Ngưu ca, huynh giúp ta đem cho Y Y tỷ, bảo tỷ ấy cho Tưởng đại ca ăn.”
“Còn nữa...” Mạch Tuệ vũng tay lên, mấy sọt trái cây, rau dưa, thịt, gạo và bột mì xuất hiện trên mặt đất: “Cái này để trong hầm đi, có thể lưu trữ một thời gian dài trong mùa đông này, có lẽ ta sẽ phải đi xa một thời gian rất rất lâu.”
Tôn Đại Ngưu không muốn nhận, lần trước trước khi đi Tuệ nha đầu đã lén để lại cho họ rất nhiều thức ăn rồi, điều này khiến họ cảm thấy rất áy náy, có tay có chân nhưng lại để một bé gái nuôi mình.
“Đừng khách sáo với ta, bây giờ bão tuyết lớn hơn bình thường nhiều, rất nhiều nơi hỗn loạn, cứ cất giấu những thứ này phòng khi khẩn cấp.”
Mạch Tuệ dặn dò xong, rồi bảo Tôn Đại Ngưu đừng tiễn, tự mình đi bộ xuống núi. Nàng không nói với mọi người chuyện tiến cung, bởi vì nàng không muốn những điều này làm xáo trộn cuộc sống bình thường của họ một lần nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây