Mạch Tuệ không nhìn những người kia, do dân tị nạn bạo loạn nên rất dễ ăn nắm đấm của họ một cách oan ức. Nơi hoang vu vắng vẻ này chả có quan binh, một mình nàng không thể ngăn lại nên chỉ đành né sang một bên, chờ họ giành đồ ăn xong rồi giải tán.
Sau khi cơn bạo loạn kết thúc, dân tị nạn dần tản đi, đám người của tiểu thư nọ xuất hiện một cách thê thảm.
Thị vệ và nha hoàn đều bị đấm vào mặt, có người bị cướp cả áo ngoài, trâm trên đầu tiểu thư bị cướp đi, đầu tóc rối bời, gương mặt nhếch nhác.
“Về, về nhà, sau này ta không muốn ra ngoài nữa!” Tiểu thư khóc lóc la lên, hoảng hốt được nha hoàn đỡ chạy về.
Mạch Tuệ thở dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây