Nàng nhìn chòng chọc vào hắn, tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Như Dã, huynh cứ mở miệng là nói mình sai nhưng vẫn cứ phạm sai lầm, người ta không chịu thì biến tướng uy hiếp người ta, có gan huynh chết thật cho ta xem.
Còn nữa, ta không hy vọng người khác dùng lý do quốc gia đại nghĩa để bắt cóc ta, nếu ta tình nguyện thì sẽ giúp đỡ những hoàn cảnh đáng thương ngoài kia.
Một người nuôi cả nước là thế nào? Có phải Nam quốc không có ta thì không chống đỡ nổi được phải không?
Huynh không hiểu rõ ta, không quan tâm ta có năng lực đó hay không, phải trả cái giá thế nào, các ngươi chỉ đưa nhiệm vụ cho ta, cực kỳ nực cười làm sao.”
Mạch Tuệ nói xong bèn rời đi không quay đầu lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây