Trong đầu phó tướng suy nghĩ bay xa, đưa tay thăm dò hơi thở và động mạch cổ của Mạch Tuệ: “Tướng quân yên tâm đi, nàng ta không sao, chỉ là ngủ thôi.”
“Cho mọi người băng bó đơn giản, sau đó chúng ta tranh thủ thời gian vào thành, có vài thương binh tình trạng khá nghiêm trọng.”
Tiêu Như Dã chống kiếm đứng dậy, kêu người cõng Mạch Tuệ. Một đoàn người mang theo thương binh, giam giữ thích khách, suốt đêm đến Ly thành.
Mạch Tuệ chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc dài thoải mái. Lúc nàng vặn eo bẻ cổ ngồi dậy, những vết thương trên người đã được băng bó, hơn nữa gần như khỏi hẳn rồi, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh trắng xóa.
Mạch Tuệ vén chăn xuống giường, phát hiện quần áo trên người mình đã thay đổi. Đệch, ai thay, ai lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thay cho nàng? Tiểu Quai đâu? Tiểu Quai luôn nấp trong ngực nàng đâu?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây