“Triệu tập đội ngũ, rút hết mai phục ở Thanh Sơn trấn, toàn lực bố trí mai phục ven đường tới Ly thành. Nguyên Dận đã nghi ngờ ta, tin rằng không lâu sau sẽ điều tra tới trên đầu ta. Để báo thù cho chủ thượng, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, dốc hết toàn lực, thành bại ở chỗ này, không giết Tiêu Như Dã thề không trở về!”
“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!”
Mùa đông ngày dài đêm ngắn, chẳng mấy chốc ánh sáng đã trở tối, hoàng hôn ở phía chân trời nổi lên bốn phía, bông tuyết bao bọc trong tiếng gió vù vù, bay về thế gian.
“Vì sao trên đường đi không có động tĩnh gì?” Mạch Tuệ không nhịn được hỏi, đi cả buổi chiều, gió thổi cỏ lay gì cũng không có: “Bây giờ gió bắt đầu thổi tuyết bắt đầu rơi, thị giác và thính giác bị quấy nhiễu, đợi lát nữa sắc trời càng tối, không có lợi để chúng ta phản kích.”
Tiêu Như Dã nhẹ nhàng trả lời: “Ngươi còn hiểu những điều này. Chờ một chút, cũng sắp có động tĩnh rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây