Ngón tay từ từ trượt xuống cái cằm nhẵn nhụi, Nguyên Dận giữ chặt rồi xoay trái xoay phải giống như đang ngắm một món đồ trang trí.
Bị người ta xoay qua quay lại như vậy, Liễu Nhược Mi không nhịn nổi nữa, nàng ấy hơi rụt đầu lại, tránh khỏi bàn tay của hắn ta, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Thần thiếp hầu hạ bệ hạ nghỉ ngơi.”
Nguyên Dận cười nhạt một tiếng, khinh thường nói: “Rõ ràng là ngươi đang rất muốn bò lên long sàng của trẫm thế mà vẫn còn cố làm ra vẻ kiêu căng, trông thật kệch cỡm.”
Mụ nội nhà nó, rõ ràng là ngươi lật thẻ bài của tỷ đây mà! Liễu Nhược Mi tức giận đến cắn môi, nhíu mày nhưng lại nhanh chóng tản ra, thành thật quỳ ở đó, thái độ xa cách.
Nguyên Dận thấy nàng như vậy, mơ hồ nhớ ra mình đã gặp nàng ấy ở đâu. Khi phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, hắn ta đi ngang qua hồ sen, nhìn thấy một nữ tử rất thiếu phép tắc đang vớt cá ở trong hồ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây