Lão thái thái ngồi trên cùng, mẹ nuôi rúc vào một chân đấm bóp cho bà ấy, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mẹ, cha đâu, sao cha không ra đây?”
Lão thái thái im lặng rất lâu mới thở dài một hơi: “Cha của con ở trên núi, cỏ quanh mộ ông ấy cũng cao hơn cả thước rồi.”
Câu nói đó chẳng khác gì tiếng sấm giữa trời quang, mẹ nuôi ngã phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy: “Mẹ, khi nào thế, sao con không biết… Tại sao con không nhận được bất cứ tin tức gì…”
Lão thái thái nhìn con gái khóc thất thanh trên mặt đất, vừa bi thương vừa bất đắc dĩ: “Tiểu Thúy, con ở quá xa… Người đưa thư nói thư bị thất lạc giữa chừng, khi đó cha con đã được hạ táng xong rồi…”
Mẹ nuôi nghe xong thì lòng đau đớn khôn nguôi, không khỏi nghẹn ngào: “Cha ơi, con gái bất hiếu… Không thể gặp mặt cha lần cuối…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây