Mạch Tuệ xin lỗi vài câu, sau đó vội vàng bảo Tôn Nhị Ngưu dẫn theo hai đứa nhóc rời đi, còn mình thì đi qua một chiếc xe khác gọi mấy người mẹ nuôi.
Vừa mới vén mành xe lên, chỉ thấy nam tử thanh niên tới đầu tiên đang ngồi ở một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.
Mạch Tuệ khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nắm lấy tay mẹ nuôi: “Con để quên đồ ở khách điếm mất rồi ạ, mẹ nuôi, chúng ta trở về tìm được không?”
“Thật hả? Thứ gì?”
“Một thứ cực kỳ quan trọng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây