“Hả? Không, không có...” Mạch Tuệ ngơ ngác trả lời, sao phong cách cuộc trò chuyện này thoáng cái đã lệch đi rồi.
“Vậy thì thật là tốt, nhìn dáng vẻ các cháu như vậy, trong nhà làm thợ săn đúng không?” Người chèo thuyền cười híp mắt nói: “Thợ săn và đánh cá ở bên nhau xứng đôi bao nhiêu, chạy dưới đất bay trên trời bơi trong nước đều tiến vào một cửa.”
Mạch Tuệ cười tới cực kỳ bất đắc dĩ: “Lão nhân gia, bọn cháu không phải người địa phương, đến làng chài cũng chỉ là đi ngang qua thôi.”
“Ôi chao, vậy thì thật đáng tiếc.” Người chèo thuyền lắc đầu, vốn tưởng rằng người nhà này ra tay hào phóng, trong nhà lại săn thú không lo ăn uống, thể trạng hai đứa con trai cũng khỏe mạnh, nếu có thể giúp lão Tưởng đầu bàn chuyện cưới hỏi, ông ấy không cần vất vả đánh cá mỗi ngày để nuôi mẹ già bị liệt, nhi tử tàn tật, tiểu nha đầu cũng có một chốn về.
Tôn Đại Ngưu thấy người chèo thuyền mệt tới mức trên trán toàn là mồ hôi thì không nhịn được bảo: “Lão nhân gia, nếu không ông nghỉ ngơi một lát đi, ta tới giúp ông chống sào một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây