Tiêu Như Dã giật mình, giọng điệu của nàng chân thành kiên định, khiến lòng người chấn động, không nhịn được muốn tin phục. Đây nào phải một cô nhóc không rành thế sự, đây rõ ràng là tướng sĩ tràn ngập tín niệm, là triều thần nửa đời chỉ mành treo chuông vẫn tràn đầy chí lớn.
Nguyên Dận nở nụ cười, còn nhỏ đã có giác ngộ như vậy, tương lai Nam quốc có hi vọng rồi.
“Được rồi, tiểu nha đầu, ngươi đi đi.” Nguyên Dận đứng lên nói: “Gấu của ngươi bị nhốt trong phòng chứa củi ở gian ngoài cùng.”
Mạch Tuệ lễ phép chắp tay hành lễ một cái: “Đa tạ...”
Vừa dứt lời, Mạch Tuệ định nhấc chân thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng binh khí va chạm, ngay sau đó nóc phòng truyền tới động tĩnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây