Mạch Tuệ nhìn về phía mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, mẹ thấy đỡ hơn chưa?”
“Sau cơn ngủ mê thì ta đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Mẹ nuôi vận động tay chân rồi nói: “Cơ thể ta vẫn còn sức, cũng không có chỗ nào khó chịu, hơn nữa hình như cũng không còn sốt nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Mạch Tuệ nở nụ cười, kéo ghế dài bên cạnh: “Mẹ mau đến đây ăn mì đi.”
Buổi sáng mẹ nuôi đã không ăn gì, bây giờ cảm thấy tình trạng cơ thể mình tốt lên nên tâm trạng cũng khá hơn, nàng ta ôm bát mì lên, vùi đầu ăn thật vui vẻ. Sau bữa trưa không có việc gì làm, mẹ nuôi tự đi sắc thuốc, Mạch Tuệ và Tiểu Hùng ngồi trên bãi cỏ ven hồ, tiện tay nhặt những hòn đá nhỏ ném xuống hồ, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa cốc.
Tính ngày thì giờ mấy người cha nuôi đã phải đưa đại phu về rồi. Vừa nghĩ như vậy, Mạch Tuệ nhận ra có chuyện lạ thường, tiếng móng ngựa và bánh xe lăn loáng thoáng truyền đến từ xa, âm thanh vang vọng càng lúc càng lớn trong sơn cốc. Chẳng lẽ là mấy người cha nuôi sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây