“Tuệ, Tuệ nha đầu, con đừng ở gần ta quá...” Mẹ nuôi kéo quần áo mình mặc xong, tránh né ánh mắt thất thần của Mạch Tuệ.
Bây giờ nên làm gì... Mạch Tuệ đắm chìm trong suy nghĩ rối loạn. Dựa theo tình huống bình thường, có lẽ cha nuôi sắp trở về rồi. Phải rồi, viên thuốc không xác định, nàng vẫn còn viên thuốc không xác định. Nhất định sẽ có cách.
Mạch Tuệ rời khỏi ngàn vạn suy nghĩ trong đầu, vươn tay cầm khẩu trang đeo lên, sau đó tới gần mẹ nuôi an ủi: “Mẹ nuôi, đừng sợ, cha nuôi sắp trở về rồi, nhất định chúng ta sẽ nghĩ ra cách chữa khỏi bệnh này.”
Mẹ nuôi không lên tiếng, cảm giác khủng hoảng u ám lan tràn khắp cả phòng.
Mạch Tuệ đi bưng cháo tới cho nàng ta: “Mặc kệ có bệnh hay không, phải ăn thật ngon trước, ăn no rồi mới có sức chống đỡ tiêu hao của cơ thể.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây