Tôn Nhị Ngưu siết chặt nắm đấm, vẻ mặt kích động: “Cha, con không tin, cơ thể của con cường tráng, khỏe mạnh, con sẽ ở lại chăm sóc mẹ và Tuệ Nhi muội muội, mọi người cứ lên trên trấn trước đi!”
Cha nuôi lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, cất giọng trầm thấp nhưng không kém phần uy nghiêm: “Nhị Ngưu, lúc này không nói đến chuyện có tin hay là không tin. Chúng ta phải bảo vệ mình cho tốt thì mới bảo vệ được người nhà. Tình huống trước mắt không khả quan, không thể làm việc tùy tiện như thế được.”
“Nhưng mẹ và Tuệ Nhi muội muội là hai nữ nhân, nếu không có ai ở lại cùng họ, lỡ gặp phải dã thú hoặc sơn tặc đi ngang qua thì phải làm sao?”
Tôn Nhị Ngưu kích động đến mức tranh cãi với mọi người, hắn ta không sợ ôn dịch gì hết, mẹ là sinh ra và nuôi nấng hắn ta khôn lớn. Vào những lúc thế này, hắn ta không thể bỏ mặc mẹ mình ở lại được.
Huống chi đây cũng là lần đầu tiên Tuệ Nhi muội muội gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn nàng sẽ rất sợ hãi. Thử hỏi người làm ca ca như hắn ta làm sao có thể bỏ hai người lại chốn sơn thôn hoang dã thế này được?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây