Với tâm trạng tốt đẹp đó, Mạch Tuệ mở cánh cửa nhỏ trên bức tường gỗ ra, cơ thể mềm mại như mèo chui ra ngoài, chuẩn bị đón lấy thế giới rực rỡ này.
“Ôi... hơi khác tưởng tượng một chút.”
Ánh mắt của Mạch Tuệ nhìn về phía những cành cây, ngọn cỏ bị gãy, mưa xối xả gột sạch bùn đất, để lộ ra những mặt đá trơ trụi, có một ít nước và bùn đọng lại tại những chỗ trũng, rất nhiều cây cối ven đường bị gãy, đổ.
May mà có hai tảng đá tự nhiên che chở họ khỏi cơn mưa lớn, nếu họ dựng lều gỗ ở trên đất bằng thì chẳng biết lúc này người đã bị cuốn trôi đi nơi nào rồi.
Cha nuôi khoan thai bước ra theo nàng, nhìn mặt đất đổ nát, hoang tàn, bình tĩnh nói: “Đường xá thế này khó đi lắm đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây