Mạch Tuệ ngẩng đầu nhìn Tôn Nhị Ngưu, biểu cảm một lời khó nói hết. Vẻ mặt đối phương chân thành “Ta muốn bảo vệ các muội”, Mạch Tuệ chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Sáng hôm sau, không còn gì để ăn, tất cả mọi người ôm bụng đói đi làm chuyện đã được phân công.
Trên gương mặt thật thà của Tôn Nhị Ngưu cười đến xán lạn: “Đi thôi, Tuệ Nhi muội muội, nhất định ta sẽ một tấc không rời đi theo muội.”
Mạch Tuệ ôm Mạch Lạp lên lưng gấu, Tôn Nhị Ngưu dắt ngựa đi ra, cũng nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, vươn tay ra mời Mạch Tuệ: “Để ta khống chế nó, nó sẽ đi đấy.”
Mạch Tuệ nhìn đôi bàn tay mang theo lớp chai dày kia, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Tôn Nhị Ngưu, cứ có cảm giác mình mà lên ngựa thì sẽ rất quái dị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây