Rừng đá trải dài ngàn dặm, Tiêu Như Dã dẫn người đi vào đi không bao lâu thì con đường trở nên cong cong vẹo vẹo không dễ đi lắm. Để có thể khiến cả đội nhân mã đi qua, trong lúc vô tình đã chệch về hướng đông rất nhiều, doanh đội năm trăm người kéo thành một hàng thật dài một đường đi tiếp.
Tiêu Như Dã giục ngựa đi đầu, cho dù vòng vèo một chút cũng tiết kiệm không ít thời gian so với đi quan đạo đến A Đạt huyện.
Tiếng vó ngựa mà Mạch Tuệ và Tôn Đại Ngưu nghe thấy chính là mấy quan binh ở cuối đội ngũ lạc ra sau một chút trong rừng đá. Mà giờ phút này Tiêu Như Dã mang theo số nhân mã còn lại đã đến một huyện phía trên Thanh huyện, huyện thừa đã chuẩn bị sẵn đội thuyền đưa bọn họ vượt qua Thương giang.
Góc nhìn quay về đám người Mạch Tuệ. Sau khi trải qua bầy rắn, bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước, cuối cùng tìm một một vách đá to, không có đá vụn lăn xuống, mặt đất khá bằng phẳng trước khi bầu trời tối đen.
Con ngựa già bị rắn cắn tới vết thương chằng chịt, nhưng nghe nói hệ thống miễn dịch đặc biệt trong cơ thể ngựa có thể kháng nọc rắn, sẽ không đi đời nhà ma giống con người (nọc rắn quá nhiều cũng sẽ trí mạng), trước kia Mạch Tuệ còn không in, bây giờ thấy ngựa già một đường theo bọn họ tới đây thì trong lòng đã tin.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây