Tiêu tiểu tướng quân quay đầu nhìn đám dân tị nạn, siết chặt trường thương, thấp giọng nói: “Thổ phỉ đi hướng nào?”
Mạch Tuệ thấy hắn đang làm bộ thề phải quét sạch thổ phỉ, nàng nói chậm lại một chút: “Không chạy được, chết hết rồi, không còn một mống.”
Tiêu Tiêu tiểu tướng quân hít sâu một hơi, không thể tin nói: “Mọi người làm sao?”
Mạch Tuệ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất giống như vực sâu thăm thẳm, giọng điệu lạnh lùng chậm rãi nói: “Thương vong vô cùng nặng nề, nhưng nếu không chống cự, tất cả mọi người sẽ chết ở Vĩnh Yên trấn.”
Nhớ đến những ký ức bi thảm và đáng sợ của đêm hôm đó, Mạch Tuệ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không nhịn được tay siết chặt thành nắm đấm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây